- Có chuyện gì vậy? - Bạch Yết Uyên cầm hộp y tế trên tay bước xuống cầu thang.
Tôi nhíu mày nhìn người đi bên cạnh cô ấy. Rõ ràng Ngọc Bích Dương phải đi cùng chứ, sao bây giờ lại thành Hi Minh Du.
Nhận ra ý nghĩ trong đầu tôi Hi Minh Du nói luôn:
- Lúc nãy đang quét dọn thì Ngọc Bích Dương đi ngang qua nhờ tôi phụ hộ. Hiện giờ chắc cậu ấy đang ở trong nhà vệ sinh giải quyết rồi.
Mạc Hồng Thi nghe vậy vội nói, trên khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng:
- Chắc ăn đồ không quen nên mới bị vậy. Để tớ đi xem thử.
Nói xong, cô ta chạy ngay đi xem, cũng không để tâm đến tình hình rối răm hiện giờ nữa.
Hiện giờ tất cả mọi người đang xúm lại xung quanh Như An Thư. Cô ta khóc lóc, tiếng nấc nhỏ khe khẽ cứ vang lên không ngừng, nhìn rất chật vật.
Bạch Yết Uyên chạy ngay đến chỗ Như An Thư dìu cô ta ngồi vào ghế, ân cần hỏi han:
- Sao cậu lại khóc, có chuyện gì à?
Ánh mắt Như An Thư nhìn Bạch Yết Uyên có vài phần khó chịu nhưng rất nhanh thay vào đó là vẻ yếu đuối:
- Không sao đâu, chỉ là vết thương hơi đau thôi.
Tôi chẹp miệng nhìn thái độ bạch liên hoa của Như An Thư. Lẽ ra tôi định thêm mắm thêm muối mấy câu nữa để chỉnh chết cô ta, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng kia của lớp trưởng chắc nên dừng lại thôi. Không cô ấy lại buồn phiền, sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630283/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.