"Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa" là điều tôi nghĩ lúc bấy giờ.
Sáng hôm sau sự việc xảy ra ở nhà Bạch Yết Uyên đã loan khắp cả trường.
Cả lớp, từng người cứ đi đâu là thể nào cũng bị gắn cái mác "cá biệt" làm đề tài bàn tán cho mọi người.
"Bộp"
Cô Quỳnh ném xấp giấy tờ lên trên bàn. Sau nhiều lần nhẫn nhịn, sự tức giận của cô đã bùng phát hoàn toàn.
- Mau nói cho tôi biết, các anh chị đã làm gì khiến sự việc tiến triển đến mức này hả? Mấy người nghe xem, bây giờ ngoài đang đồn ầm lên học sinh trường Dương Thiên đánh nhau đến mức nhập viện mấy ngày liền chưa ra kia kìa. Cái lớp này thật hết thuốc chữa mà.
Cả lớp im lặng không dám nói một câu gì.
Tôi chán chường nhìn khuôn mặt tức giận của cô, dơ tay nói:
- Thưa cô, lớp trưởng và Ngọc Bích Dương khi nào mới được ra viện.
Cô thấy cả lớp không ai nói để cho cô trút giận, nay tôi lại hiên ngang làm vật hi sinh, cô cau mày lên giọng nói:
- Tôi còn chưa xử lí anh đâu đấy Hắc Thu Phù, bây giờ anh lại hỏi tôi mấy câu hỏi vô nghĩa đó hả? Khi nào khỏi bệnh hai người đó tự khắc ra, anh không cần bận tâm.
- Em..
- Im miệng, anh định cãi lời tôi hả? Thật đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã". Mấy người xung quanh anh đều giống anh làm hủy hoại thanh danh trường.. v.. v
Cô nói một tràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630278/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.