- Có chuyện gì xảy ra vậy? - Cô Quỳnh vừa bước vào lớp đã thấy phòng học lộn xộn, bàn ghế xộc xệch, dưới đất rải rác nhiều rác cùng đồ dùng học tập.
Khuôn mặt cô đen kịt lại vì giận, tức tối chửi chúng tôi một trận ra trò.
- Cái này là tác phẩm của ai? Mau thành thật nhận lỗi đi.
Vừa nói cô vừa chỉ vào lỗ hổng trên bảng, tay cầm cây thước gỗ 50cm vỗ bồm bộp lên bảng, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể đập cả lũ tan xương nát thịt.
Tất cả đồng loạt không nói không rằng chỉ ngón tay về phía tôi.
- Lại là chị hả? Tôi không thể ngờ rằng là con gái mà mới tí tuổi đầu đã có gan phá hoại của công nhà trường rồi. Tôi không cần biết chị làm như thế nào, mai gọi phụ huynh lên nói chuyện với tôi.
Tôi thở phào một hơi. Cuối cùng cô cũng không nhầm tôi là con trai nữa, nhưng riêng cái vụ gọi phụ huynh này là hơi rắc rối chút. Thôi kệ, mai rồi tính sau vậy.
- Em thưa cô, tên trộm đã được tìm thấy rồi ạ! - Ngọc Bích Dương nói to.
Cô ta không cần biết Bạch Yết Uyên có thật sự vô tội như Tư Lạc Đức nói hay không. Điều hiện giờ cần là thưa với cô chuyện xảy ra để đòi lại công đạo cho mọi người.
Cô Quỳnh nhíu mày, nhìn Ngọc Bích Dương hỏi:
- Thế đó là ai vậy?
- Là Bạch Yết Uyên trộm đồ của mọi người.
Nghe đến đây cô ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630269/chuong-35.html