Bạch Yết Uyên im lặng không nói câu gì bởi cô ấy biết rằng mình chính là người tự ý hành động không bàn bạc với mọi người.
Cao Hiếu thấy Bạch Yết Uyên vì mình mà bị trách cứ như vậy cũng không để ý đến vấn đề mình cũng bị lợi dụng một phần, lí nhí nói:Khóc lóc ỉ ôi một hồi Cao Hiếu quỳ xuống xin Bạch Yết Uyên đừng nói ra chuyện này và với bản tính lương thiện cô ấy đã không chút lưỡng lự đồng ý ngay lập tức.
Tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi thì Ngọc Bích Dương lại phát hiện đồ bị trộm ở trong nhà của Bạch Yết Uyên. Trong khi đó rõ ràng cô ấy không hề biết có thứ đồ này trong nhà mình.
- Là tớ lấy từ nhà Cao Hiếu gửi cho Bạch Yết Uyên đấy. Dù gì cũng phải có bằng chứng việc cậu ta ăn trộm chứ? - Hi Giang Mộc bình tĩnh nói.
Bạch Yết Uyên nghe vậy thắc mắc hỏi:
- Cậu gửi lúc nào mà tớ lại không biết nhỉ?
Hi Giang Mộc bất đắc dĩ nói:
- Tớ đến tình cờ đúng lúc cậu đi vắng nên đã đưa đồ cho bác gái nhưng nhìn tình hình này chắc bác quên chưa nói cho cậu rồi.
Tôi nghe vậy liền tức giận hỏi:
- Thế tại sao lúc lớp trưởng bị mọi người đánh mắng khinh bỉ cậu lại không nói ra hả?
- Đây là chuyện của bọn cậu, tớ chỉ giúp nghĩ ra kế hoạch cùng lấy bằng chứng thôi. Tớ không có muốn mình bị lôi kéo vào chuyện này trước mặt mọi người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630052/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.