Sáng hôm sau, ba Dung đã cương quyết cấm túc nhỏ ở nhà và không cho nhỏ tới trường. Xin ba không được, nhỏ một mình ngồi buồn rầu trong phòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ mà không biết bản thân nên làm gì để mọi thứ có thể trở nên tốt hơn. Nhỏ rất lo lắng, trong lòng chợt nghĩ đến việc nhờ tới sự giúp đỡ của nó, nhưng lại ngập ngừng không dám. Sau tất cả, Dung cảm thấy thật là hổ thẹn với những gì bản thân đã gây ra, vì vậy nên mặc dù nhỏ đã nhận ra lỗi sai của mình và hơn thế nữa là nhận ra được rằng Dương không phải là người chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân như nhỏ vẫn luôn nghĩ oan cho nó cho nên Dung vẫn cảm thấy bản thân mình không xứng đáng để nhờ một người tốt bụng như nó giúp mình.
Ở trường học, chuông báo vào lớp đã vang lên từ lúc nào. Mọi người ai nấy đều nhanh chóng về lại chỗ ngồi. Sáng giờ ai cũng quan tâm tới việc hôm nay Dung sẽ như thế nào sau khi chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua. Tất cả đều có chung một suy nghĩ rằng dường như nhỏ đã bắt đầu thay đổi tích cực hơn. Và cũng bởi vậy mà ai nấy cũng đều khấp khởi mừng thầm và mong ngóng Dung có thể nhanh chóng quay trở về "đoàn tụ" cùng với gia đình 12B. Ấy vậy mà sao thật kì lạ, chuông vào lớp đã reo lên rồi vậy mà vẫn chưa thấy Dung đâu hết. Không lẽ nhỏ có vấn đề gì? Mọi người lại xôn xao bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-no-1/1326336/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.