Edit+beta: Diệp Hạ
Hai người mua quà xong, trở về. Trong tay đều cầm túi quà tặng tinh xảo, khoé miệng Giang Hạo câu lên một mạt cười nhạt, bộ dáng tâm tình thực tốt.
Quý Trạch ngẫu nhiên liếc hắn một cái, âm thầm bĩu môi.
Giang Hạo hỏi: "Cậu về như thế nào?”
Quý Trạch không chút để ý đáp: “Ngồi giao thông công cộng đi, bên cạnh quảng trường có nhà ga, thẳng tới tiểu khu nhà tôi."
Giang Hạo: “Tuyến mấy?”
Quý Trạch: “Số 5.”
Giang Hạo cười một chút, "Giống tuyến đường của tôi, vừa lúc có thể đi cùng nhau.”
Quý Trạch phản ứng nhàn nhạt: “Nga, phải không.”
Giang Hạo còn đắm chìm giữa sung sướng, chỉ số thông minh đang offline, hỏi trắng ra: “Tâm tình cậu không tốt sao?”
Quý Trạch mặt vô biểu tình, “Không.”
Giang Hạo nhướng mày, "Lúc cậu không cao hứng sẽ thích nói chuyện như vậy, đặc biệt ngắn gọn, bộ dáng không muốn nói chuyện.”
“Biết cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy.” Ngữ khí này có thể nói là rõ ràng biểu đạt bất mãn.
“Ai có lá gan lớn như vậy dám làm cậu không cao hứng? Anh giúp cậu đánh hắn, trở về mời cậu ăn ngon, đừng tức giận.” Giang Hạo khoác vai cậu nói.
Quý Trạch không nói lời nào. Vậy cậu đánh chính mình đi.
Hai người vừa đi, một bên nói chuyện, trong đầu lại nghĩ giống nhau —— cậu ấy / mình vì cái gì mà tức giận?
Đột nhiên, một bóng dáng màu xám to lớn lẻn đến trước mặt Quý Trạch, hưng phấn mà kêu hai tiếng.
Quý Trạch dừng lại.
Trước mặt là một con Husky xa lạ, đôi mắt màu lam trừng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-my-nhan-co-benh/1808428/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.