Ngày đám cưới càng đến gần, công việc tổ chức cho ngày quan trọng càng bận rộn hơn bao giờ hết. Nguyên vụ chụp ảnh cưới đã mất bao nhiêu thời gian và công sức rồi. Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ chụp hẳn ba bộ ảnh cưới liền. Một bộ anh và cô sẽ chụp lại ở thời học sinh, một bộ là hai người trong lúc yêu xa, một bộ là ảnh cưới thực sự. Ba bộ ảnh cưới như một câu chuyện tình yêu của hai người. Ngọt ngào, hạnh phúc, mĩ mãn đều hiển thị qua ánh mắt và nụ cười của Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ trong từng bức ảnh, từng khung hình.
Hôm nay là ngày mà chọn tấm thiệp cưới. Đôi vợ chồng sắp cưới đang ngọt ngào bên nhau cùng chọn và thảo luận về mẫu thiệp cưới thì tiếng chuông cửa vang lên. Tiểu Ái cười cười bước xuống ra mở cửa. Vừa mở đã thấy ngay một cục mềm mềm cuốn chặt lấy chân của Tiểu Ái rồi. Cô kinh ngạc cúi xuống rồi nở một nụ cười ngọt ngào. Hơi cúi người, dùng sức bế "cục bông" đó lên đi vào trong nhà, nối gót Tiểu Ái phía sau là một cô gái có dung mạo vô cùng xinh đẹp. Tiểu Ái tiến vào trong phòng khách bế theo "cục bông" mềm mềm đáng yêu mà lên tiếng:
“Vũ, anh xem ai đến này!”
Dương Thuần Vũ nghe Tiểu Ái nói vậy ngẩng đầu lên, sự yêu thương ngập tràn trong ánh mắt, thể hiện rõ trên gương mặt. Anh không dấu nổi sự vui mừng!
“Hạo Hạo! Aizo, em đến đây từ lúc nào thế. Sang đây nào!”
Dương Thuần Vũ yêu thương gọi rồi dơ tay đòi bế. Cục bông mềm đáng yêu nhoẻn miệng cười rồi cũng dơ tay ra đòi theo. Tiểu Ái đen mặt hừ lạnh, khiếp giây trước đòi quấn lấy người ta bây giờ đã trở mặt hắt hủi nhau ngay được rồi. Cục bông mềm sang tay Dương Thuần Vũ cười toe toét, Cẩn Duệ Dung nhìn gương mặt xám xịt như có mây đen trên đầu của Tiểu Ái mà bật cười :
“Xem kìa thích thì hai vợ chồng cô cố lấy mà đẻ một đứa. ”
Dương Thuần Vũ đang chơi với cục bông mềm nghe thấy Cẩn Duệ Dung nói vậy liền nói với ra:
“Động vào người còn không cho lấy đâu ra con hả thím!”
Cẩn Duệ Dung chỉ biết cười, mặt Tiểu Ái lại càng tối xầm đi. Ánh mắt viên đạn của cô lườm Dương Thuần Vũ một cái rồi lạnh giọng cảnh cáo:
“Hừ, anh muốn ăn cơm trước kẻng á? Mơ đi! ”
Dương Thuần Vũ giữ quyền im lặng. Bởi vì anh biết cãi nhau với cô chỉ có thua thôi. Có vợ là người giỏi văn với lại làm chuyên gia tâm lý nữa thì tốt nhất bạn nên im lặng. Bởi có cãi nữa, cãi mãi bạn vẫn thua mà thôi. Nên im lặng từ đầu ít nhất không có thương tích trên người.
“Thấy chị dâu bảo thím sang đây giúp hai đứa. Thế ưng cái mẫu nào chưa? ”
Cẩn Duệ Dung dịu dàng đi đến bên sofa ngồi xuống xem qua những bản thiết kế để trên bàn lên tiếng hỏi. Tiểu Ái dần giãn cơ mặt đếm bên Cẩn Duệ Dung ngồi xuống thảo luận. Còn người nào đó vẫn đang mải mê chơi với cục bông mềm. Cục bông mềm là con trai của David và Cẩn Duệ Dung, tên nhóc là Hoắc Minh Hạo. Nhóc mới 1 tuổi, nhưng độ đáng yêu lại gấp nhiều lần số tuổi. Sau một hồi chọn tới chọn lui thì cuối cùng cũng đã tìm ra được chiếc thiệp ưng ý. Chiếc thiệp có màu đỏ, kiểu cổ trang rất phong cách cổ điển mà Tiểu Ái thích. Chọn được chiếc thiệp phù hợp, Cẩn Duệ Dung cùng với cục bông mềm cũng rời đi.
Sau khi tiễn Cẩn Duệ Dung đi về, vào nhà Tiểu Ái im lặng nấu cơm. Dương Thuần Vũ tuy thấy thái độ cô khác lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều lấy quần áo đi tắm. Tí anh còn phải xử lí một chút hồ sơ về vụ án trước nữa. Tắm xong ra ăn cơm, thấy Tiểu Ái đang ngồi đó bên cạnh là máy tính mở phần mềm soạn thảo văn bản Word. Cô vừa ăn cơm, tay thì nhanh thoăn thoắt gõ bàn phím đánh ra báo cáo tâm lý của tội phạm trong vụ án mới mà cô và anh vừa cùng nhau phá được. Cô không đợi anh ăn cơm? Chẳng lẽ cô giận rồi? Dương Thuần Vũ tiến về phía bàn ăn ngồi xuống. Tự xới một bát cơm, ăn trong im lặng. Cô im lặng, anh cũng im lặng, cả không gian chỉ có tiếng nhai đồ ăn và tiếng bàn phím gõ lạch cạch. Thấy cô cứ vừa ăn xong lại làm việc hoàn toàn không khoa học Dương Thuần Vũ đành lên tiếng:
“Em ăn đi, đừng có vừa làm việc vừa ăn hại cho sức khỏe!”
“....” Không nói gì nhưng Tiểu Ái cũng chịu quay ra nghiêm túc ngồi ăn mà không làm việc nữa. Kết thúc bữa cơm , Dương Thuần Vũ dọn bát đũa để vào máy rửa bát đi thẳng vào thư phòng làm nốt công việc.
\*\*\*\*
Trong phòng ngủ. Tiểu Ái ngồi trên giường tay vặn đầu con gấu bông hết vặn bên này lại vặn bên kia. Miệng không ngừng chửi rủa:
“Dương Thuần Vũ chết tiệt! Cái ông chồng ngu ngốc! Em đang giận anh có được không hả? Sao ang lại không dỗ mà lại còn cái thái độ giận ngược lại? Cái đồ mất dạy nhà anh, em vặn đầu anh từ đằng trước ra đằng sau cho chết anh đi luôn này! Cái đồ mất dạy! Hừ, cái đồ đầu gỗ. Năm đấy em mù mới yêu anh! Dương Thuần Vũ! Hừ bà đây muốn độc thân không có kết hôn gì nữa!”
Tức giận đứng dậy đóng cửa, chốt khóa! Hừ, hôm nay bà đây phải dạy anh! Cái đồ đầu gỗ nhà anh hôm nay nằm ngoài đi đừng có mà vào đây ôm vợ nằm trong chăn ấm đệm êm nữa . Hừ! Bà đây không chứa cái thứ ngu ngốc nhà anh.
12 giờ đêm Dương Thuần Vũ làm việc xong trở lại phòng. Mở cửa phòng không được. Hai hàng lông mày anh nhíu lại. Anh đập cửa:
“Ái Ái, mở cửa cho anh! Sao em lại chốt cửa?”
“...” Không hồi âm. Dương Thuần Vũ lại đập cửa la lối nhưng sự hồi đáp vẫn chỉ là sự im lặng. Bên ngoài Dương Thuần Vũ la lối đập cửa om sòm mà không biết bên trong trên giường Tiểu Ái đang nằm trong chăn ấm, đeo bịt mắt nghe tai nghe say giấc nồng không biết trời đất là gì.
Hôm ấy ai đó bị vợ nhốt ngoài không cho vào phòng đành phải làm bạn với cái sofa ngoài phòng khách.
\*\*\*
Trong khi bên Dương Thuần Vũ trật vật khổ sở bị vợ bỏ rơi thì bên trung tâm thương mại của thành phố. Mạc Hàn Lâm và Triệu Lệ Manh đang vui vẻ đi siêu thị với nhau. Sắp tới cũng là đám cưới của hai người luôn. Vì khi mà Dương Thuần Vũ và Tiểu Ái quyết định kết hôn Mạc Hàn Lâm cũng không thể chịu ngồi yên được nữa mà quyết định cũng đi cầu hôn với Triệu Lệ Manh luôn. Và sau khi bàn luận thì bọn họ đã quyết định sẽ làm đám cưới chung.
“Vụ đi chọn đồ cưới em và Ái Ái đã bàn luận với nhau chưa? ”
“Hình như mai đó anh. Bọn em tính mặc cổ phục không theo váy cưới phương Tây đâu.”
Triệu Lệ Manh tay nhặt một lọ dầu gội đặt vào trong rỏ xe rồi đáp. Cô và Tiểu Ái đều không thích đám cưới theo phong cách phương Tây xa hoa cho lắm. Cổ phục vô cùng đẹp, vẫn là nên theo phong tục tập quán của đất nước thì hơn. Áo cổ trang, mũ phượng không phải đẹp hơn à?
Mạc Hàn Lâm hoàn toàn chiều theo ý Triệu Lệ Manh. Đang đi thì điện thoại reo, Triệu Lệ Manh liếc nhìn điện thoại rồi nhìn Mạc Hàn Lâm. Hơn 12 giờ đêm rồi, Dương Thuần Vũ gọi điện giờ này làm gì? Mạc Hàn Lâm cũng vô cùng thắc mắc, anh ấn nút nghe ra hiệu cho Triệu Lệ Manh im lặng.
“Aloo, 12 giờ hơn rồi mày không ngủ liền không cho người khác ngủ luôn à?”
“Tao bị vợ nhốt ngoài phòng rồi không cho vào ngủ chung. Đi uống rượu không?”
Bên này Mạc Hàn Lâm nghe vậy phải bật cười lớn. Lúc nãy Triệu Lệ Manh cũng đứng gần vào Mạc Hàn Lâm dỏng tay nghe ngóng được . Cô cũng phải bật cười, lão này làm cái gì thất đức mà bị con bạn nhà cô nó nhốt ngoài thế này không biết. Ngừng cười, Mạc Hàn Lâm lên tiếng đáp:
“Sorry anh bạn hiền. Đây vừa đi chơi với vợ về, đang đi siêu thị mua chút đồ rồi về nằm trong điều hòa ôm vợ thôi. Không uống rượu cùng được đâu. Mà thôi cố gắng xin lỗi vợ đi chứ thời tiết này mà không được ôm vợ , với em điều hòa có mà go die à? Thôi cố lên nhá!”
“Hàn Lâm, Hàn Lâm thằng chó má!”
Dương Thuần Vũ chưa nói hết Mạc Hàn Lâm đã ngắt máy rồi. Hai người chỉ biết quay ra nhìn nhau rồi cười. Đúng là hài chết bọn họ mà. Mà Tiểu Ái ác thật chơi trò nhốt chồng ngoài luôn! Liệu sau này mà giận nhau quá có nhốt chồng ngoài đường luôn không nữa? Haizzzz, nghĩ lại cũng thấy tôi Dương Thuần Vũ. Nhưng mà thấy tội vậy thôi chứ cũng kệ à.
\*\*\*
Bên này sau khi Mạc Hàn Lâm ngắt máy Dương Thuần Vũ chỉ biết ngồi chửi. Có ai đen như anh? Sắp thành vợ chồng chung sống dài lâu với nhau rồi mà còn bị đối xử tệ bạc thế này? Bây giờ hủy hôn còn kịp không? Tự dưng anh hoài niệm cuộc sống độc thân quá.
Không gian vẫn im ắng, cánh cửa phòng vẫn đóng chặt. Thân hình cao lớn của Dương Thuần Vũ cố gắng nằm trong chiếc ghế sofa. Chỉ có một chiếc quạt trần làm anh mát. Nhưng chẳng ăn thua được bao nhiêu, trời nắng nóng hơn 40°, oi bức, khó chịu mà phải nằm không điều hòa. Đây chính là cực hình của nhân gian đó có được không hả?
Dương Thuần Vũ cố lết đến bên trước cửa hàng phòng đập cửa:
“Vợ anh biết sai rồi em mở cửa đi. Anh thật sự biết sai rồi cho anh vào phòng đi anh sắp bị nướng đến cháy khô rồi. Vợ! Vợ ơi? Hoắc Thiên Ái, em có mở cửa ra không? Em là vợ gì vậy hả? Tra tấn chồng thế này là vô nhân đạo đó. Hoắc Thiên Ái em là người ác độc!”
Gào thét lạc cả giọng vẫn không hồi âm cánh cửa vẫn đóng chặt . Dương Thuần Vũ đá cửa bước đến bên sofa, nằm xuống nhắm mắt cố ngủ. Bây giờ bỏ về nhà mẹ đẻ được không? Chứ bị vợ ngược đãi thế này anh khổ quá rồi. Tự nhiên anh thấy lo cho cuộc sống sau khi anh lấy vợ của mình quá liệu có tàn khốc như này không nhỉ? Ôi đời trai của anh biết trôi dạt về đâu và ra sao? Bây giờ anh muốn quay lại thời kỳ độc thân hoàng kim có kịp không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]