Chương trước
Chương sau
Ăn uống xong no nê Tiểu Ái cùng Hoắc Tử Trạch trở về nhà. Sau khi thay quần áo xong cô lại vào phòng ngủ tiếp. Đến khi buổi trưa Tiểu Ái mới thức giấc. Khi cầm điện thoại lên thì cô bỗng giật mình. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Dương Thuần Vũ. Vì khi ngủ cô thường có thói quen tắt chuông, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài để có một giấc ngủ ngon nên Dương Thuần Vũ gọi cô chả biết gì cả. Nhanh chóng gọi lại điện thoại truyền đến giọng nói của Dương Thuần Vũ có chút giận dỗi :

\[\-Bây giờ mới gọi?
\-Em vừa mới ngủ dậy, mà anh gọi gì thế có chuyện gì gấp sao?
\-Lúc sáng em đi cùng ai đến Trung tâm thương mại thế? Anh thấy em giằng co với ai ở cổng.

Tiểu Ái đơ người, sao Dương Thuần Vũ lại có mặt ở đấy? Tại sao cậu vẫn nhận ra cô cơ chứ? Có hỏa nhãn kim tinh à? Mặt mũi của cô đúng là mất hết sạch rồi. Tiểu Ái lựa chọn từ ngữ, ý tưởng phù hợp mới trả lời lại Dương Thuần Vũ :

\-Sao anh vẫn nhận ra à? Chính em cũng không nhận ra.
\- Ơ hóa ra là em thật à?
\- Dương Thuần Vũ! Anh ngứa đòn?
\-Thôi đùa tí, đêm 30 đi chơi không?
\- Em phải về thành phố S để thăm ông bà nội rồi. Chắc không đi được.
\-Ồ......\]

Dương Thuần Vũ có chút tiếc nuối nói nhưng rồi lại thôi, hai người hàn huyên tâm sự mãi cho đến khi phải đi ăn cơm mới thôi. Tiểu Ái cũng từng nghĩ hay là cô không đi về thăm ông bà nội nữa nhưng càng nghĩ càng thấy không được. Thứ nhất rất khó lấy lí do. Thứ hai làm như vậy mẹ cô thấy nghi ngay rồi điều tra các thứ max mệt. Thứ ba nếu không đi cô sẽ phải ở một mình trong cái căn biệt thự to đùng này, nghĩ thôi đã sởn da gà huống chi lại phải ở. Ăn cơm xong xuôi Tiểu Ái lại cùng Tô Tranh đi spa, mua sắm cho dịp lễ Tết.

Một tuần trôi qua nhanh chóng, công việc của Tiểu Ái chỉ ăn\-ngủ\-nghỉ\-mua sắm. Cả tuần cứ lặp lại cái vòng tuần hoàn đấy đến nhàm chán, nếu có hứng hứng lên thì cùng Hoắc Tử Trạch chơi game luyện cho kĩ năng chơi Liên Quân cho bớt gà. Nhanh chóng trôi qua, hôm nay đã là 29 tết rồi là ngày cô phải về thành phố S đón tết. Đang thu dọn vali bỗng dưới nhà vọng lên tiếng gào kinh hoàng của Hoắc Tử Trạch :

“Chị......chị..... Xuống đây xem có ai đến này!”

Tiểu Ái cau mày chạy vội xuống xem có chcó chuyện gì. Vừa thấy bóng dáng Hoắc Tử Trạch đứng ở chân cầu thang vẻ mặt khiếp sợ Tiểu Ái liền lên tiếng mắng chửi :

“Mày làm cái gì mà gào như bị cắt tiết đến nơi thế?”

Hoắc Tử Trạch tay run run chỉ về phía phòng khạch mà nói:

“Chị nhìn xem ai kia!”

Tiểu Ái cũng nhìn theo hướng mà Hoắc Tử Trạch chỉ, thì liền trố mắt ra mà nhìn vẻ mặt khiếp sợ không kém Hoắc Tử Trạch là bao. Ở đó có David chú hai cô đang ngồi ở đó nhưng bên cạnh là Cẩn Duệ Dung! Ba mẹ cô ngồi phía đối diện vẻ mặt cũng khiếp sợ và ngớ người. Tiểu Ái từ từ tiến về phía phòng khách lên tiếng chào hỏi:

“Chú hai, Cẩn tiểu thư!”

Hoắc Tử Trạch cũng vội vàng chạy đến mà lễ phép chào hỏi :

“Chú, thím hai người cũng về chơi với ông bà nội ạ?”

Cẩn Duệ Dung khẽ đỏ mặt ngượng ngùng còn David chỉ gật đầu một cái rồi hướng mắt tới phía Tiểu Ái. Tiểu Ái nhận được ánh mắt dò xét của David mà chột dạ một cái. Ách.... Cô biết rồi chỉ vì không gọi là Thím thôi mà. Nhưng cũng nói đi phải nói lại, từng là tình địch hãm hại mình bây giờ đột nhiên trở thành thím mình ai gọi nổi cho được. Nhưng nếu không gọi thì cũng không được. Lưỡng lự lấy hết can đảm một hồi, Tiểu Ái mới dám nhỏ nhẹ lên tiếng:

“Chú hai, thí...i....thím, cháu xin phéo lên tầng dọn đồ đã ạ!”

Nói xong Tiểu Ái với tay sang lôi cổ thằng em trời đánh đi thẳng lên phòng. Năm lần bảy lượt đưa cô vào thế khó hôm nay nhất định cô không thể tha cho Hoắc Tử Trạch được nữa rồi. Vậy là trên phòng, Tiểu Ái phong sát Hoắc Tử Trạch khiến cậu la oai oái mà không thể làm được gì.

Lúc này ở dưới nhà, Hoắc Nhật Minh và Tô Tranh vẫn im lặng ngồi từ đầu cho tới cuối. Cái này... thật khó để xưng hô đi. Một cô gái 17 tuổi, chỉ hơn con gái mình đúng một tuổi mà bây giờ hai người phải gọi là: Em dâu. Ai gọi nổi? Hoắc Nhật Minh hắng giọng lên tiếng:

“David, năm nay em định đưa Duệ Dung về thăm ba mẹ luôn à?”

“Năm nay ra mắt năm sau cô ấy đủ tuổi có thể cưới luôn là được rồi.”

David thẳng thắn không nể nang gì mà trả lời Hoắc Nhật Minh. Tô Tranh vẫn im lặng từ đầu cho tới cuối bởi vì cô không thể nói được gì. Lúc nayd Hoắc Nhật Minh cũng rơi vào hiện tượng sa mạc lời không thể nói được câu gì nữa, không khí lại trở nên trầm mặc. Lúc này Cẩn Duệ Dung mới lên tiếng hòa tan bầu không khí:

“Lúc đi học cháu có làm một số việc không đúng với Tiểu Ái mong hai người bỏ qua ạ!”

“À không có gì, tuổi trẻ mà!”

Tô Tranh khách sáo đáp lại, cô đang định nói là trẻ con mà nhưng nhận ra ý không đúng nên là lại sửa đổi. Đúng là sau này có thêm thử thách luyện tài ăn nói trong nhà cô rồi. Đến khi Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch xuống không khí mới náo nhiệt thêm chút. Mọi người chuẩn bị rồi lên đường xuất phát. Trên con xe thân dài Mercedes\-Benz, một bên không khí trầm lặng một bên náo nhiệt vô cùng. Hoắc Nhật Minh lái xe, Tô Tranh ngồi cạnh bên ghế lái phụ. Ở phía sau là Hoắc Tử Trạch, Tiểu Ái, Cẩn Duệ Dung rồi đến David. Bây giờ Tiểu Ái và Cẩn Duệ Dung cũng đã thân thiết hơn trước rồi nhưng Tiểu Ái vẫn quyết định gọi là chị thôi chứ thím để tính sau. Trên xe ba người rôm rả ngồi chơi game, David ngồi cạnh Cẩn Duệ Dung ân cần nào thì vén tóc hay khi cô nàng có gặp phải rắc rối gì trong game anh lại nhanh tay cứu giúp. Tiểu Ái ngồi bên cạnh ăn cẩu lương đến nghẹn họng tưởng chừng không thể chơi game được nữa rồi. Đúng là sau này cô thề đến lớp cô sẽ không rắc cẩu lương nữa ,nghiệp quật là có thật mà. Tự nhiên lại nhớ Dương Thuần Vũ đến lạ. Tiến vào khu biệt thự hay giới thượng lưu gọi nơi đây là Đất tổ vì ở đây toàn đều là những căn nhà tổ của các gia tộc lớn và các lão gia hay lão phu nhân của các gia tộc lớn có quyền hành ở trên khắp đất nước đều hội tụ nơi đây. Nên thành phố S mới trở nên cổ kính đến vậy, nơi đây không khí trong lành, thiên nhiên thì phong phú vô cùng thích hợp để người già dưỡng sinh. Tiếp tục đi một quãng đường nữa, trước một căn biệt thự rất to ở chính trung tâm có một chiếc Ferrari màu đỏ rực và một chiếc Lamborghini màu đen đang đậu ở đó. Nhìn thôi cũng biết chủ nhân của hai chiếc xe đó là ai. Tô Tranh quay ra hỏi Hoắc Nhật Minh :

“Năm nay chị ấy lại về nhà tổ đón tết à?”

“Ừ thấy Nhất Hàm bảo hai đứa con cứ đòi về thăm ông bà nội. Nhất là thằng lớn nên cho về đón tết luôn.”

Tô Tranh chỉ gật đầu rồi không nói gì nữa. Đến bao giờ cô mới có can đảm để đối diện và nói toàn bộ sự thật năm đó cho Uyển Nhi nghe. Đôi khi trong cuộc sống sự thật bày ra trước mắt bạn chưa chắc nó là đúng mà có thể là đã được ai bóp méo. Tô Tranh thở dài không nghĩ nữa, để mọi việc thuận theo tự nhiên đi.

Đến nhà tổ Hoắc gia. Mọi người vui vẻ bước xuống xe thì đã thấy Hoắc lão gia và Hoắc lão phu nhân đứng ở cổng đợi rồi. Vừa thấy David và Cẩn Duệ Dung bước xuống xe, Hoắc lão phu nhân mắt đỏ hoe đột nhiên bước tới thân mật khoác tay Cẩn Duệ Dung dắt đi trước nhiệt tình hỏi han:

“Duệ Dung đó à? Nào nào vào đây bác xem nào. Ôi xinh gái quá, sau này chắc cháu bác sinh ra cũng rất xinh đẹp cho mà xem.”

Cẩn Duệ Dung ngại ngùng chỉ biết cười trừ đáp lại để Hoắc lão phu nhân tiếp tục hàn huyên suốt dọc đường vào nhà. Hoắc lão gia cười mãn nguyện nhìn David, rốt cuộc cậu con thì thứ hai của ông cũng đã tìm được người phụ nữ mình yêu rồi. Tô Tranh và Tiểu Ái lúc này trán hiện lên ba vạch đen vì lời nói của Hoắc lão phu nhân. Biết là bà vui quá nên mới nói như vậy nhưng khi nghe vẫn không nén được cảm giác hơi ngứa tai. Sau khi vui vẻ nói chuyện với nhau một hồi dưới phòng khách xong, mọi người mới lên phòng chuẩn bị sắp đồ đạc. Cẩn Duệ Dung và Tiểu Ái sẽ chung một phòng vì tránh David sẽ không tự chủ mà làm loạn. Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh đương nhiên sẽ cùng một phòng rồi, chỉ còn David và Hoắc Tử Trạch còn lại nên cả hai sẽ cùng một phòng. Lúc biết được thông tin này, đối với Hoắc Tử Trạch mà nói thì như một sét đánh ngang tai. Vì từ nhỏ, cậu không sợ ba mình và mẹ mình chỉ sợ mỗi người chú hai này thôi. Hoắc Tử Trạch chỉ biết ôm chân Tiểu Ái lắc đầu nguây nguẩy đòi ngủ chung với cô, Tiểu Ái lòng hả dạ mà cười to rồi không thương tiếc rút mạnh chân ra đi lên phòng. Vậy là Hoắc Tử Trạch chỉ biết ngoan ngoãn theo sau David vào phòng.

Ở trên phòng Tiểu Ái, đang sắp quần áo thì điện thoại cô bỗng reo. Cẩn Duệ Dung đứng gần đó liền cầm điện thoại đưa cho Tiểu Ái. Tiểu Ái nhìn tên danh bạ rồi nhìn Cẩn Duệ Dung rồi cười ngại ngùng. Tắt điện thoại chứ không nghe máy, một phần không muốn phô diễn quá nhiều trước mặt Cẩn Duệ Dung một phần cô đang bận dọn quần áo nên không muốn bị làm phiền lắm.

“Ba mẹ em chưa biết đúng không?”

Cẩn Duệ Dung vừa gấp quần áo vừa nói. Tiểu Ái đang treo đồ vào trong tủ nghe Cẩn Duệ Dung nói vậy liền dừng động tác mà quay sang nhìn Cẩn Duệ Dung. Im lặng một lúc Tiểu Ái mới quyết định lên tiếng :

“Chị cũng biết lúc em về nước thân phận cần giấu kín vì mẹ em muốn em tránh gặp rắc rối. Và mẹ cũng đưa ra quy định không yêu đương lúc đi học nên em phải giấu, mong chị....”

“Yên tâm, chị chỉ hỏi vậy thôi. Sự thật chị sẽ giữ thật kĩ. Mà Dương Thuần Vũ không biết thân thế của em?”

“Em nghĩ là nên tìm một thời điểm thích hợp để nói với cậu ấy.”

“Chị thấy em nên nói sớm cho Dương Thuần Vũ biết nhưng quyết định là ở em thôi. Thôi nhanh rồi xuống dưới nhà nhé, chị đi tìm chú hai em đã.”

Tiểu Ái chỉ cười đáp lại. Cẩu lương lại được rắc ra quá mệt mỏi. Dọn quần áo xong Tiểu Ái mới gọi lại cho Dương Thuần Vũ. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tiếng Dương Thuần Vũ vọng đến bên tai:

\[\-Sao lúc nãy em tắt máy?
\-À em vừa đến nơi nên cần có việc phải làm. Mà sao thế? Nhớ em rồi à?
\-Hơ hơ, ảo tưởng! Đố em biết anh đang ở đâu?

Dương Thuần Vũ nói xong rồi quay camera lại, một khuôn viên cực kì đẹp hiện lên trước mắt Tiểu Ái. Tiểu Ái kinh ngạc mà lấy tay che miệng, đây không phải là trong khu biệt thự Đất tổ mà. Sao cậu lại ở đây? Tiểu Ái nghẹn ngào lên tiếng hỏi:

\-Anh đang ở thành phố S à?
\- Ừ! Anh ở đây đón tết với ông bà nội.
\-Sao đột nhiên anh lại tới đây thế?
\-Một phần là nhớ ông bà. Phần còn lại chắc là vì yêu mà tới.
\-Thằng cháu mất dạy.

Tiểu Ái xúc động bật cười mà lên tiếng trêu chọc lại. Dương Thuần Vũ giả giọng oan ức nói

\-Ơ ơ sao lại nói anh thế? Không xúc động hay gì? Mà chiều nay rảnh không đi chơi.
\- Rồi rồi xúc động! Chiều nay ư? Hem rảnh em phải đi sắm tết với mami rồi.
\-Tối mai đi đón giao thừa luôn?
\- Oke tối mai thì chốt luôn nè. Tối mai em qua đón anh.
\-Sao không phải là anh đón em.
\-Em thích đấy sao nào?\]

Và thế là Tiểu Ái lại tiếp tục hàn huyên với Dương Thuần Vũ tận 1tiếng 30' nữa mới thôi. Vậy là năm nay giao thừa của cô không codon nữa rồi, vì bên cô đã có một anh người eo cực cute và dễ thương. Cảm giác đón giao thừa cùng người yêu là thế nào nhỉ? Chắc là YoMost lắm đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.