Ăn uống xong no nê Tiểu Ái cùng Hoắc Tử Trạch trở về nhà. Sau khi thay quần áo xong cô lại vào phòng ngủ tiếp. Đến khi buổi trưa Tiểu Ái mới thức giấc. Khi cầm điện thoại lên thì cô bỗng giật mình. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Dương Thuần Vũ. Vì khi ngủ cô thường có thói quen tắt chuông, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài để có một giấc ngủ ngon nên Dương Thuần Vũ gọi cô chả biết gì cả. Nhanh chóng gọi lại điện thoại truyền đến giọng nói của Dương Thuần Vũ có chút giận dỗi :
\[\-Bây giờ mới gọi?
\-Em vừa mới ngủ dậy, mà anh gọi gì thế có chuyện gì gấp sao?
\-Lúc sáng em đi cùng ai đến Trung tâm thương mại thế? Anh thấy em giằng co với ai ở cổng.
Tiểu Ái đơ người, sao Dương Thuần Vũ lại có mặt ở đấy? Tại sao cậu vẫn nhận ra cô cơ chứ? Có hỏa nhãn kim tinh à? Mặt mũi của cô đúng là mất hết sạch rồi. Tiểu Ái lựa chọn từ ngữ, ý tưởng phù hợp mới trả lời lại Dương Thuần Vũ :
\-Sao anh vẫn nhận ra à? Chính em cũng không nhận ra.
\- Ơ hóa ra là em thật à?
\- Dương Thuần Vũ! Anh ngứa đòn?
\-Thôi đùa tí, đêm 30 đi chơi không?
\- Em phải về thành phố S để thăm ông bà nội rồi. Chắc không đi được.
\-Ồ......\]
Dương Thuần Vũ có chút tiếc nuối nói nhưng rồi lại thôi, hai người hàn huyên tâm sự mãi cho đến khi phải đi ăn cơm mới thôi. Tiểu Ái cũng từng nghĩ hay là cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-minh-ket-hon-di/3272175/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.