Ngày hôm sau, Tịch Khả đã kéo Thiên Lãnh dậy từ rất sớm.
"Thiên Lãnh, anh còn không dậy?".
Thiên Lãnh ngáp một cái, đưa tay kéo cô vào lòng, không nhịn được mà cúi xuống hôn lên trán cô.
"Bác trai vừa nói, hiện tại bác gái không muốn gặp ai".
Vẻ mặt Tịch Khả tối đi, không muốn gặp ai? Chẳng nhẽ, bệnh tình lại chuyển nặng?
Nhưng Tịch Khả không biết, hai ông bà hiện đang du lịch trên một hòn đảo.
"Này ông, ở đây sướng nhỉ!".
Tịch Cố Lăng đang nướng thịt, bất mãn nhìn về phía vợ đang nằm bôi kem chống nắng, nói.
"Cứ lừa con gái thêm vài ngày đi, đằng nào bên kia chẳng có bà sui gia với con rể rồi".
"Thế có quá không?".
Tịch Cố Lăng nhún vai.
"Khi bàn diễn kịch không phải muốm chúng ta được 'nghỉ ngơi' sao?".
Nhìn thấy ánh mắt Tịch Cố Lăng loé sáng, Tịch Phu Nhân mặt đỏ bừng bừng, vợ chồng đã bao nhiêu năm, bà không hiểu ông thì còn ai hiểu cơ chứ!
Dưới sự khuyên bảo của Thiên Lãnh, Tịch Khả mới hoàn toàn bỏ suy nghĩ bay sang bên kia thăm hai ông bà Tịch, nhưng ngược lại, người chịu khổ lại là Thiên Lãnh.
"Chắc mẹ em không sau đâu nhỉ?".
"Không sao!".
"Bố em có nói gì với anh không?".
"Không có!".
"Sao bố em lại báo cáo mọi tình hình ở bên cho anh nhỉ?".
"Sợ em quên".
"Thiên Lãnh, có phải bố em quý anh hơn em không?".
"Không đâu, đừng nghĩ lung tung".
Một giờ đồng hồ, mà Thiên Lãnh sắp phát điên đến nơi, hắn không ngừng giải đáp mọi thắc mắc của cô. Mang tiếng lại muốn gắn ghép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-luu-manh/26136/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.