Bàn xong công việc cũng đã là 7 giờ tối, Tịch Khả từ chối lời mời ăn tối của hắn rồi một mình đi ra bờ sông. Hôm nay cô muốn ở một mình, bởi, đây là ngày giỗ của Thiên Lãnh. Cô muốn dành thời gian nói chuyện với hắn.
Tịch Khả cầm chai rượu ngồi xuống bãi cỏ, ánh mắt cô mênh mông nhìn về phía bờ sông lấp lánh ánh đèn.
"Thiên Lãnh! Nhiều khi em cứ nghĩ, anh chỉ là đang chơi trốn tìm với em thôi, có đúng không?".
"Thiên Lãnh! Anh có biết em nhớ anh bao nhiêu".
"Thiên Lãnh! Anh ra đây! Đứng trước mặt em đi".
Tịch Khả rót rượu ra cốc, cô ngửa đầu uống hết sạch. Khuôn mặt vì say mà hơi đỏ trông rất đáng yêu.
"Thiên Lãnh! Ngày này 10 năm trước anh rời em đi! Ngày này 10 năm sau, em sẽ tới với anh. Như đã hứa, em sẽ tới với anh!!".
Tịch Khả loạng choạng đứa dậy, cô đi về phía bờ sông, chốc chốc, nước đã dâng lên đến cổ cô, nhưng cô vẫn cố chấp đi tiếp.
Lăng Tịch Thiên ngồi trên chiếc xe màu đen kinh người, hắn không nghĩ cô sẽ làm thế! Hắn thật sự không ngờ, cô lại yêu hắn sâu sắc như thế!
Mở cửa xuống xe hắn nhảy nhanh xuống sông, đập mạnh sau gáy cô rồi bế cô lên.
"Khả Khả, tại sao, em cứ cố níu giữ anh, Khả Khả, tại sao em lại níu giữ anh?".
Lăng Tịch Thiên đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi bế cô lên xe.
Lờ mờ cô cảm nhận được nụ hôn của hắn, khoé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-luu-manh/2410946/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.