Ở đâu đó nói rằng, gió là tâm trạng. Gió lạnh gió rét, gió ấm áp gió tươi mát thật ra cũng chỉ là gió. Chỉ là về phần cảm nhận của mỗi người, về phần tâm trạng của mỗi người mà đọc ra được tâm trạng của gió thôi.
Đặng Khánh My tóc bay trong gió, nó bảo rằng nó nghe gió bảo có mùi nguy hiểm có ai tin không? Nó cảm nhận rằng, gió thét, gió lạnh, lạnh lẽo, như tâm trạng nó hoang mang, sợ hãi..
Hoàng Anh Tú giương đôi mắt màu nâu sẫm của mình nhìn nó, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn dựa lưng vào tường, cả người tuấn lãng như tỏ hào quang, ánh mắt tựa xuyên qua nó khiến Đặng Khánh My không khỏi run rẩy. Ánh mắt nguy hiểm của hắn khiến nó sợ hãi.
Hoàng Anh Tú dường như cản thấy nó đã đủ run sợ trước mình, khoé môi giương lên tạo thành một độ cong hoàn hảo thoắt cái cả người toát ra mùi vị phong lưu.
"Tính sao đây?" Giọng nói trầm thấp phát ra từ cuống họng hắn như một bản hoà ca du dương bên tai, chỉ sợ nghe lâu sẽ nghiện.
"Tính? Tính cái gì cơ?" Đặng Khánh My giờ đây không có một chút tâm tư thưởng thức nào đối với giọng nói kia, nỗi lo lắng chèn áp tất thảy các dây thần kinh, khiến nó không thể suy nghĩ cảm nhận được thứ gì nữa.
"Mày làm tao xui xẻo?" Hoàng Anh Tú nhướn mày nhìn nó.
"Tôi làm anh xui xẻo khi nào?" Nó cố gắng nhớ về quá khứ, tìm kiếm kí ức mình làm hại hắn ta, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung/69945/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.