Nhìn trên má Lâm Ngọc Hoa đã hằn lên những vết đỏ có thể thấy lực đạo nó dùng không nhỏ, mà không khí nơi đây trầm thấp bất thường khiến cho những người khác cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Những học sinh ở phía xa không dám tiến gần nơi xảy ra chiến tranh ở đây.
Mọi người đương nhiên không thể lường trước được nó sẽ nói vậy, hơn nữa gia đình Lâm Ngọc Hoa cũng thuộc dạng giàu có mà nhà nó cũng không thể bì lại nhà người ta, nó không sợ gia đình người ta sẽ trả đũa sao?
Triệu Phúc Tân cảm thấy tình hình không ổn, đối với nó rất bất lợi vội vàng chạy ra ngoài đó can ngăn. Hắn chạy đến bên nó chắn trước mặt nó, âm thanh cũng mang theo ý giảng hoà, "Ngọc Hoa em nghĩ lại đi chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, từ từ ngồi xuống chúng ta cùng bình tĩnh giải quyết."
Khổ nỗi ở đây chiến tranh đã châm ngòi nổ, nói gì cũng vô ích.
Lâm Ngọc Hoa tức giận vênh mặt, chỉ thẳng nó như không thể tin, "Mày dám đánh tao? Con khốn mày dám đánh tao?"
Chẳng trách những người khác không thể tin là nó dám động thủ với Lâm Ngọc Hoa, thậm chí ngay cả nó bây giờ cũng hối hận rồi. Chỉ là do một phút bốc đồng nóng nảy... nó ra tay thật rồi. Bây giờ bình tĩnh lại có chút hối hận rồi. Quả thật tính cách nó có đôi phần cứng ngắc, nhưng cũng không đến nỗi bạo lực như vậy. Hơn nữa chuyện này chỉ là hiểu lầm, nây giờ nó đánh người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung/2159181/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.