Đồng Nghi co rúm ngồi một góc ở trạm xe buýt đối diện với ký túc xá. Nhìn cánh cổng im lìm đóng lại mà cô thở dài, lẽ nào đêm nay phải ngủ ở ngoài sao?
Hay là về nhà?
Đồng Nghi lắc đầu, xua tan đi cái ý nghĩ hoang đường đó. Cô da mặt mỏng lắm, đã nói là sẽ không về thì là không về nữa, vả lại, người ở đó cũng chẳng muốn nhìn thấy cô.
Bất chợt, ánh đèn lóe lên, một chiếc ô tô dừng lại cạnh cô. Người bước xuống trên thân vẫn còn mặc âu phục.
Cô tròn mắt:"Nhị...thiếu gia"
Nhật Khánh khuôn mặt không cảm xúc, giọng nói nhàn nhạt vang lên giữa đêm tối càng nghe thật lạnh lẽo:"Lên xe đi"
_____
Nhật Khánh đưa cô về lại biệt thự, dắt cô đến căn phòng trống dành cho khách và bảo hãy ở lại đêm nay. Còn mình thì trở về phòng làm nốt công việc, đến tầm nửa đêm hắn mới lên giường, song cơn buồn ngủ lại biến mất tự bao giờ, lăn qua lăn lại, chính là không tìm được một tư thế thoải mái, trong bụng bắt đầu có chút cảm giác đói bụng, lúc chiều vì mãi nghỉ cho người kia mà không ăn một chút gì.
Vào bếp kiếm đồ ăn nhưng một chút cũng chẳng có, thiếu gia như hắn không lẽ phải mò đầu vô nấu à? Đương nhiên là hắn cũng có thể gọi người, nhưng bản thân sinh ra lòng tự tôn cao, ai đó lúc chiều còn hét lên bảo rằng dẹp hết đồ ăn đi, bây giờ lại bảo đói à? Giết hắn đi còn hơn.
Đành phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/2159407/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.