Lơ lửng giữa bầu trời xanh, thân thể cô gái dường như trong suốt đứng giữa muôn vàn vạn vật, cô dường như không thể chạm tay vào và chỉ có thể im lặng trầm mặc nhìn cảnh vật thay đổi theo từng mốc thời gian quen thuộc.
Một đôi bạn trẻ tay trong tay dưới gốc cây cổ thụ siêu lớn, bạn gái yên bình say ngủ dựa vào bờ vai vững chải của bạn trai.
Một bức thư vĩnh hằng đã nhàu nát, từng dòng chữ dòng chữ in đậm vết mực cuối cùng của người đã ra đi. Nơi đó chỉ còn lại nước mắt và tiếng khóc xé lòng của người ở lại.
Buồn đúng không?
Thật buồn là cho đến bây giờ, cô gái của anh mới hiểu được lòng anh.
Thật bất đắc dĩ mà bật cười, tựa như thân thể này bỗng trở nên nhẹ bẩng đi, thì ra, chẳng phải là phản bội, chẳng phải là thay lòng, mà là số mệnh đã định sẵn, hai trái tim chẳng thể hoà nhịp, kiếp này mãi mãi là ánh mặt trời, mãi mãi chẳng thể soi sáng cho vì sao kia.
Cô gái vươn tay muốn chạm vào chúng, nhưng những kí ức đó như vỡ tan, tạo thành những mảnh ghét tách biệt nhau về tứ phương.
Bỗng chốc một luồng ánh sáng mạnh mẽ bay thẳng vào cô, xoá tan mọi không gian mờ ảo...
Chỉ còn lại văng vẳng tiếng....
Reng....reng....
Đồng Nghi vội vàng mở mắt. Hơi thở cô nặng nè như có tảng đá đè xuống. Vuốt đi giọt mồ hôi còn đọng bên thái dương, cô khẽ buông lời:"thì ra chỉ là giấc mơ"
"Dậy rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/2159396/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.