Trâm Anh đang miệt mài ghi chép hồ sơ bệnh án, cơn say đêm qua vẫn còn làm đầu cô âm ỉ, thật khó chịu.
Thấy một y tá từ khoa nội đứng bên cạnh, cô lại gần, cố gắng tỏ ra không quan tâm:”Bác sĩ Bảo Minh của khoa cô, sáng nay có đi làm không?”
“À, dạ, hình như là sáng anh ấy có đến nhưng chỉ ở một chút lại rời đi!”
“Đi đâu?”
“Em không biết nữa, nhưng có chuyện gì quan trọng không ạ?”
“Không, chỉ là có số việc bên khoa nội cần giải quyết thôi!”
“Vâng!”
Cô im lặng, suy nghĩ miên man. Tối hôm qua cô đã mơ một giấc mơ rất lạ.
“À, mà bác sĩ nè, chị và bác sĩ Bảo Minh có quan hệ gì không ạ?”_Cô ý tá đó vẫn còn ở đó, lẵng lặng thì thầm với cô.
Ánh mắt Trâm Anh nhìn cô ta như kiểu không hiểu câu hỏi cho lắm nhưng thực chất là muốn biết ý của cô ta là gì.
“À, em là muốn biết nhiều hơn về anh ấy thôi!”_Cô gái đó bỗng trở nên e thẹn, cúi mặt xuống mà lí nhí.
“Để làm gì?”
“Em...thực ra, em rất ái mộ bác sĩ Bảo Minh!”_Khuôn mặt đỏ bừng thổ lộ của cô ta khiến Trâm Anh vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng thương.
Thấy cô không nói gì, người y tá đó tiếp lời:”Không phải chỉ riêng mình em đâu, dường như tất cả các y tá đều ái mộ anh ấy. Anh ấy đã là thần tượng là nam thần của tụi em á!”
“Vậy sao?”_Điều này cô còn lạ gì nữa, mệnh hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/2159379/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.