"Xin lỗi tôi đến trễ!"
"Nguy rồi, bệnh nhân ở phòng 101 đang lên cơn nguy kịch!"_Một y tá hớt hải chạy ra la toáng lên lấn át tiếng nói của Bảo Minh.
Ngay lập tức, mọi người ở sảnh kể cả Bảo Minh vừa đến trễ đều hốt hoảng và chạy một mạch đến phòng bệnh. Trâm Anh định chạy theo nhưng viện phó giữ lại, nói rằng cô chưa thể trực tiếp điều trị bệnh nhân.
Cô thở hắt một tiếng, rồi đành gật đầu mà bước trở lại vào phòng nghiên cứu của mình.
...
Tối đến, chủ tịch Trần đến gặp Bảo Minh tại phòng làm việc riêng của cậu, Minh vẫn còn cắm cúi với mấy tờ bệnh án.
"Vẫn chưa về sao?"_Ông ngồi xuống đối diện cậu.
"Vâng, tôi vẫn còn việc!"_Đôi mắt vẫn nhìn vào hồ sơ.
"Thật không hổ danh là bác sĩ giỏi nhất khoa ngoại, cậu làm tôi rất tự hào!"
"Chủ tịch quá khen rồi, tôi cũng còn nhiều thiếu xót!"
"Ngày mai hãy đến ra mắt đội trưởng mới nhé, hôm nay xảy ra vài việc ngoài ý muốn nên cậu và cô ấy chưa được gặp nhau!"
"Tôi biết rồi!"_Cậu ngẩng mặt lên.
"Thật ra đó là con gái của tôi nhưng cái vị trí này đều là do một tay nó xây nên, tuổi còn trẻ vẫn có nhiều điều chưa thấu, cậu ở bên nó nhớ dạy bảo giúp!"
"Như vậy sao được, tôi nào dám chứ!"
"Haha thật tốt khi có hai người là trụ cột của cái bệnh viện này!"
Bảo Minh cũng hoà theo tiếng cười của ông mà hơi nhoẻn miệng, trong lòng cậu vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/2159369/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.