“Chúng ta xa nhau đi...chia tay đi!”
Trâm Anh ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì:”Gì cơ?”
“Tớ không còn yêu cậu nữa!”
“Cậu nói vớ vẩn gì thế?”_Là nhỏ nghe lầm à?
“Chúng ta chấm dứt đi, cậu về được rồi!”
Bảo Minh xoay người quay vào thì nhận ngay một vòng tay ôm lấy từ đằng sau, nhỏ quấn lấy cậu, vùi mặt vào vai:”Đừng như vậy, làm ơn!”
Cậu nhắm mắt, trái tim mâu thuẫn không cho bản thân đáp án.
Gỡ nhẹ hai tay nhỏ, giọng lạnh lùng:”Tớ đã cố gắng suy nghĩ về mối quan hệ này rất nhiều, nhưng...xin lỗi, tình cảm của tớ đã thay đổi, nó không còn nghe theo lời tớ nữa!”
“Cậu lừa tớ!”_Nhỏ không tin, hoàn toàn không thể tin, mới ngày hôm qua họ vẫn còn bên nhau cơ mà. Nếu cậu thật sự không còn tình cảm, tại sao tối đó lại rớt nước mắt đau lòng trao nụ hôn cho nhỏ?
“Về đi, cho dù cậu không tin nhưng đó là sự thật, xin lỗi.”_Không dám nhìn gương mặt ai oán của nhỏ, cậu trở vào nhà, bước chân đoạn tuyệt.
Cảm giác ấm nóng lan dần trong vành mắt, từng giọt lặng lẽ mà rơi xuống, mặn chát, trái tim đau đớn bám vào tâm can. Nhỏ cười, một nụ cười mỉa mai và chua xót, hoá ra sự vướng bận của tình yêu tan vỡ là như thế này.
Trâm Anh xoay người đi, gạt dòng nước mắt, rút điện thoại gọi cho ai đó.
“Bố, con đồng ý, chuyện đi...du học!”
......
Trong đêm khuya, bóng dáng Bảo Minh ở công viên đập vào mắt Hải Yến.
“Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/2159362/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.