Quả bóng rỗ bay thẳng vào đầu nhỏ, sao mà cuộc đời nhỏ cứ dính vào banh với bóng hoài luôn.
Bảo Minh chạy lại, hình như có lo lắng một chút:”Có sao không?”
“Có, thấy quá trời sao luôn đây nè!”_Trâm Anh nhăn nhó, có phải đầu đá đâu mà không sao.
“Xin lỗi! Để tôi xem nào!”_Minh đưa tay xoa vào chỗ bị thương của nhỏ, bàn tay mân mê vầng trán cùng mái tóc mai phía trước, Trâm Anh rơi vào hố sau ngọt ngào của cậu, tư thế hết sức tình tứ của cả hai lúc này khiến tim nhỏ kiểu như từ bên trái nhảy qua bên phải, chạy xuống đường ruột, loạn xì ngầu lên hết.
“Đừng có dùng ánh mắt biến thái đó mà nhìn tôi!”_Minh đột ngột lên tiếng.
“Ai...ai mà thèm hả?”_đầu óc nhỏ ong ong, hất tay cậu ra, nãy giờ nhỏ nhìn chằm chằm cậu à? Hư cấu thật!
Bảo Minh lại tiếp tục chơi bóng, quả bóng lại lăn đến chỗ nhỏ, lần này Trâm Anh cầm bóng lên bước vào sân, nhỏ bỏ hết đồ đạt trên tay xuống, thách thức:”Cậu có dám thi với tôi không?”
“Cái gì?”
“Nếu tôi cho bóng vào rổ 10 cái cậu phải bao tôi ăn kem, còn không thì ngược lại!”
“Cậu chắc không?”
“Chắc!”
“Đừng tiếc tiền đấy!”
“Quân tử!”
Minh bật cười, kiểu thách thức này hơi lạ nhưng không sao, rất có hứng thú đấy.
“Bắt đầu!”
Tiếng hô vang lên, cũng là lúc hai bạn trẻ tranh nhau quả bóng. Ánh đèn điện soi vào bóng dáng họ dính liền nhau không tách rời. Lâu lắm rồi tại sân bóng tẻ nhạt đó mới có nhiều tiếng cười như vậy.
...
“Cậu thua rồi!”_Minh vuốt mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/152907/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.