Minh trở về nhà, cậu được vú Lành mở cửa. Lạ thật khi thấy cậu vú Lành quay hẳn người lại đứng chặn đường. Lấy thân cản trở bước chân cậu cứ như ngăn chặn cậu vào nhà.
“Bảo Minh à, con có muốn đi mua đồ với vú không?”_Thái độ khẩn trương của vú làm cậu hơi nghi ngờ.
“Con hơi mệt với lại ngày mai lớp con có tiết kiểm tra!”_Cậu lách qua người vú, muốn nhanh chóng đi vào.
“Thôi mà đi với vú một chút đi, vú mua đồ nhiều lắm, sợ cầm không hết!”_Giọng vú có chút run run, nhưng vẫn cố bình tĩnh, dồn lực vào cánh tay cậu, cố đẩy cậu ra cửa.
Bảo Minh bắt đầu thấy khó chịu, cặp chân mày dần co sát lại. Trước giờ vú Lành có bao giờ nhờ vả cậu gì đâu, với lại dù có như vậy thì cũng đâu phải gấp gáp đến quắn quéo miệng lưỡi như thế. Phải chăng sau cánh cửa này có điều gì mà vú Lành muồn giấu? Thế thì cậu càng phải biết.
Bảo Minh lập tức hùng hổ xông vào mặc cho cánh tay vú ghì chặt.”Bảo Minh à!!”
Cậu bước vào.
Bảo Minh chết đứng, tay chân cậu mềm nhũn như bị đinh đóng đến nhức nhối, đầu óc cậu mơ hồ cố tiếp nhận cảnh tượng trước mặt.
“Mẹ!”_Giọng cậu khe khẽ chua xót mà thốt lên.
Hai con người đó giật mình lập tức buông nhau ra. Mẹ và người đàn ông kia cùng nhau đứng lên, điệu bộ chẳng khác nào vụng trộm bị bắt quả tang, mặt ai cũng đỏ gay như gà mắc bệnh.
“Bảo Minh à, mẹ...!”
“Hai người đang làm cái trò gì vậy?”_Bà ta đang ôm ấp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/152905/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.