Hình như gió ngoài sông thổi dữ và sóng đập bờ phẫn nộ - Cậu kêu lên một tiếng trong cổ họng. nước mắt mập mờ trên mi dìm vào cơn tuyệt vọng xót xa lạ lùng.
Chút nghẹn ngào sao lâu và đau đớn quá. Lần đầu tiên trong cuộc đời nỗi thất vọng như thủy triều đẩy cậu bềnh bồng.
Mây đen kéo đến, một cơn mưa trút xuống mang theo bao nhiêu phẫn nộ vang ầm dội nổ trên đầu Bảo Minh. Từng giọt nặng hạt nhọn hoắc, làm cơ thể cậu đau buốt nhưng kì thực tổn thương nhất vẫn là trái tim. Toàn thân sũng nước, hình ảnh kia cũng đã rời đi cùng chiếc xe bốn bánh sang trọng, nhưng cậu vẫn đứng đó. Mưa càng lúc càng to, quất vào mắt, khiến tầm nhìn trở nên mù mịt. Cậu niếm được vị nước mưa từ trong mắt chảy xuống, mằn mặn.
Tiếng nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng. Ông trời quả là trớ trêu, tại sao người chứng kiến lại là cậu??
...
Ngày hôm sau, Bảo Minh phát sốt, đầu óc cậu mụ mị quay cuồng, hơi thở nóng hổi nhưng tay chân lạnh ngắt. Vú Lành cảm nhận được điều đó, bà lên tiếng:
“Bảo Minh, con không sao chứ? Nhìn sắc mặt con không được tốt!”
“Con không sao?”_Cậu lắc đầu, mang giày vào chuẩn bị rời khỏi nhà.
“Hay nghỉ học một hôm đi!”
“Không cần ạ! Con ổn!”_Ở nhà sao? Với bốn tường này à? Cậu sẽ phát điên lên mất.
...
“Cô chờ ai sao?”_Trâm Anh nghiêng đầu thắc mắc, hôm nay cô Loan rất lạ, một mực đòi đi con đường tắc này, ngay cả cái dáng vẻ như tìm kiếm ấy cũng rất đáng nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/152901/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.