“Là em...Em tự nguyện đưa bài cho Trâm Anh chép, em cũng có lỗi!” 
Trâm Anh quay lại cậu, ánh mắt cảm kích đôi phần. Chẳng phải nói thầy Trung hết mức kinh ngạc, cậu học sinh nguyên năm đứng đầu trường, giật hết tất cả thành tích khen thưởng, ưu tú trên mọi lĩnh vực, nay lại đẩy tội cho bản thân.:“Bảo Minh, tôi hiểu em, có phải là con bé này ép em hay không?” 
“Thầy nghĩ một đứa con trai như em lại để cho một đứa con gái dắt mũi sao?” 
Hải Yến từ đâu thò đầu vô, vẻ mặt sợ sệt. 
“Dạ thưa thầy, Bảo Minh không biết chuyện gì đâu...một...một mình cậu ta gây ra đó!”_Hải Yến chỉ thẳng vào mặt Trâm Anh tố cáo. Trâm Anh ngơ ngác, tình tiết gì đang diễn ra thế, bộ nhỏ có thù oán gì với con bánh bèo này à? 
“Cậu định làm liên luỵ cho Bảo Minh sao? Vì chuyện này Bảo Minh có thể tụt hạng đấy!”_Lại thêm một câu công kích nhỏ. Hải Yến vênh mặt thẳng thừng. 
“Phải, là em làm đấy, Bảo Minh không liên quan!”_Hải Yến nói đúng, chuyện này là do nhỏ, ban đầu đã như vậy rồi. 
“Vậy...”Thầy Trung định đưa ra quyết định. 
“Trâm Anh bị cận! Cậu ấy không thể nhìn từ xa được, nếu đáp án không đưa gần kề, cậu ấy sẽ không nhìn thấy. Thầy nghĩ đáp án tự bước lại gần chỗ cậu ấy à?”_Bảo Minh cắt ngang. 
“Đủ rồi! Hai đứa đều phải chịu phạt!!”_Thầy gắt lên, đau đầu quá rồi. 
Hải Yến bất an vô cùng, cô tự thấy mình giống như một kẻ vô sĩ trong mắt Bảo Minh, cớ gì cậu ấy lại một mực bảo vệ Trâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/152899/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.