Thầy mặt đỏ bừng bừng lại gần Trâm Anh, nhỏ run rẩy.
“Cái gì đây hả, cô...cô gan bằng trời hay sao hả???”
“Em....em!”_Nhỏ bất ngờ lúng túng, cớ sao mà xui xẻo đến thế.
Tụi con trai dường như cũng thương hoa tiếc ngọc nên tất tả chạy tới. Bảo Minh cũng ở trong số đó, cậu thấy ánh mắt thầy giám thị như muốn ăn tươi nuốt sống cô bạn mới vào, cơ mà dáng vẻ sợ sệt của nhỏ làm cậu buồn cười. Thôi thì dù sao cũng là bạn cùng lớp, đành ra tay nghĩa hiệp một lần.
“Thưa thầy...”_Đó không phải là giọng của Bảo Minh. Nhật Huy nhanh miệng hơn, đứng trước mặt thầy: “Bạn ấy chỉ lỡ tay thôi thầy ạ, quả bóng này thật ra là của bạn em!”
“Các cô các cậu hay lắm, tan học sao không về còn chạy nhảy tứ tung ở đây hả???”
“Nhà trường đâu cấm bạn em đá bóng ngoài giờ đâu thầy!!”
Cuối cùng, thầy giám thị cũng đuối lí trước Nhật Huy mồm mép. Thầy bực dọc nuốt cục tức xuống bụng mà rời đi.
“Cậu không sao chứ??”
Tưởng nhận được lời cảm ơn từ nữ thần, ai dè...
“Không sao cái gì, mấy người đuôi hết hay sao, mắt để dưới mông à??? Không thấy tui đứng sờ sờ ở đó còn đá trúng. Cũng tại mấy người mà ra hết đó, phí thời gian thiệt.”
Nói ra một tràng, Trâm Anh xách đít rời đi, để lại một cục quê to đùng trên đầu Nhật Huy. Cậu đã làm gì sai???
Chỉ có một người vẫn âm thầm hướng ánh mắt đến thân hình nhỏ nhỏ ấy hậm hực rời khỏi trường mà bất giác mỉm cười.
...
Sáng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lanh-lung-va-nho-ca-biet/152897/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.