"Đúng...thời gian không chờ đợi một ai cả...vì vậy Tớ cũng muốn như thời gian vậy...Nhưng Tớ không làm được...Tớ vẫn luôn chờ đợi câu ngỏ lời này của Cậu đó Cậu có biết không hả?".Cô cười trong hạnh phúc mà ôm Cậu thật chặt
"Được rồi...Cậu ôm Tôi như vậy không ngại sao hả?Bố Mẹ nhìn kìa".Cậu xoa đầu Cô trêu trọc
"Hừ...(ưm)...".Cô hừ lạnh nhìn Cậu mà buông Cậu ra người ta muốn lãng mạn tý cũng không cho,Cô định nói gì đó Cậu bất ngờ kéo Cô lại hôn lên môi Cô chẳng quan tâm có những ai bên cạnh
Mọi người bên cạnh thấy vậy thì người che mắt,người thì nhìn đi chỗ khác chẳng ai muốn phá đi khung cảnh tình cảm của hai người họ
"Cậu....Tớ xử Cậu sau?"
"Sao rồi Con gái?....giờ chúng ta về được chưa?Chúng ta ở đây sợ làm bóng đèn của Hai đứa...phải không Con Rể?".Mẹ Lệ nhìn Cô mà trêu đùa,cái khoảng khắc này là điều Mẹ luôn muốn mong Cô luôn vui vẻ hạnh phúc
"Mẹ này....".Cô đỏ mặt nhìn Mẹ ngại ngùng
"Được rồi....chúng ta cũng có chuyện cần bàn với nhau vậy nên các Con ở lại chơi vui vẻ chúng ta về trước"
"Tạm biệt mọi người"
Bố Mẹ hai gia đình cũng mãn nguyện vì điều mình muốn cũng thành hiện thực rồi...
"Vậy giờ???Chúng ta về hay là...".Minh thấy phụ huynh đi khuất xa rồi mới nhí nhảnh nhìn Cô
"Mọi người ở lại đi...dù sao cũng làm lỡ của mọi người một buổi tiệc rồi".Cậu nhìn mọi người cười,Cậu cũng chuẩn bị nhiều đồ để cho mọi người dùng rồi
"Chúc hai Cậu hạnh phúc"
"Sớm kết hôn"
"Sao chúng mày....không muốn nói gì chân thành với Tao à?cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-cau-that-lanh-lung/727815/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.