"Mấy người là ai...?sao lại bắt Tôi...?Các người có ý gì hả?".Cô ngồi trên xe bên cạnh là hai người đàn ông mặc đồ đen bịt mặt...tay Cô bị trói khiến Cô vừa sợ hãi vừa không hiểu lý do tại sao họ lại bắt Cô chứ?
"Nhét rẻ vào miệng Cô ta hay cho Cô ta ngất đi các Anh không thấy ồn ào sao?"
"Li......ư.....thả tôi r...."
( "Bảo Lâm...Tớ Thích Cậu..."
"Thích Tôi?...Xin Lỗi Tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương!"
"Bảo Lâm...Cậu sẽ mãi đối tốt với Tớ như bây giờ chứ?"
"Nếu Cậu muốn Tôi mỗi ngày một tốt với Cậu hơn"
"Quà sinh nhật muộn cho Cậu"
"Đây là móc khóa đôi Tôi với Cậu mỗi người một chiếc"
"Nếu có một ngày Tôi không đi học cùng Cậu rời xa Cậu thì sao?"
"Nếu vậy Tớ sẽ giận Cậu không nói chuyện với Cậu nữa...vì Cậu chưa nói gì mà đã muốn rời xa Tớ...Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho Cậu?"
"Sau này có chuyện gì cũng phải lo cho sức khỏe của mình trước rõ chưa?"
""Bảo...Bảo Lâm...được đề xuất nhận học bổng đi du học ở Úc...nên sẽ không học cùng chúng ta nữa..." )
"BẢO LÂM....".Cô bị cho thuốc mê nên đầu óc mơ màng trong giấc mơ Cô nhìn thấy những hình ảnh trong suốt hơn 2 năm nay Cô đều mơ thấy chỉ là không rõ mặt mũi...còn bây giờ Cô đã biết rõ được người đó là ai từ cái móc khóa đến chiếc vòng cổ Cô hay đeo cũng là do Cậu tặng...sau những hồi ức đó Cô mời tỉnh dậy mà gào tên Cậu nghĩ tới những điều đó hai dòng nước mắt chảy không ngừng nghỉ
Trong căn nhà hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-cau-that-lanh-lung/727810/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.