"Dạ...An Nhi Em ấy là người ở quê được nhận xuất học bổng nên được đến trường này".Thầy hiệu trưởng có chút khó xử nhưng cũng phải trả lời,vì một số lý do ngoài ý muốn
"Ở dười quê sao?".Mẹ Thu Nga nghe vậy thì nhìn sang Thu Nga không chớp mắt
"Vâng"
"Được rồi có gì Tôi sẽ hỏi thêm sau.Giờ Tôi có việc bận rồi"
"Vâng!Chào Bà"
"Là ở quê sao Mẹ?".Thấy Mẹ tắt điện thoại Thu Nga nhìn Mẹ mình bất ngờ
"Không ngờ là nhà họ lại bịa chuyện này như vậy để che giấu thân phận của một đứa nhà quê"
"Con sẽ không để nhỏ đó giấu cái thận phận đó mãi đâu".Thu Nga nhìn sang Mẹ nhếch môi cười đầy nham hiểm có lẽ lại nghĩ ra kế hoạch gì đó
- ---------------
"Bảo Lâm".Cô đi ra cửa thì thấy Cậu đang đứng đọc sách nên cười đi lại gần Cậu
"Không phải hôm qua Cậu đi muộn sao?Hôm nay lại đi sớm vậy?"
"Hôm qua là chuyện của hôm qua rồi!Chúng ta đi thôi"
"Ừ!"
"Bố Mẹ Cậu về chưa?"
"Ngày mai họ sẽ về"
"Vậy hay là....."
"An Nhi!".Cô đang định nói chuyện gì đó với Cậu thì Nhật Duy đang đứng đợi Cô thấy Cô đi tới thì gọi to
"lại gặp đồ xui xẻo rồi!".Cô nghe vậy thì lẩm bẩm trong mồm khuôn mặt khó chịu
"Hóa ra Cậu đi học sớm là vì lý do này sao?".Cậu nhìn Cô khuôn mặt có chút khó chịu
"Đâu có đâu...Tớ là muốn đi học cùng Cậu mà"
"An Nhi Cậu đi học sớm để đi cùng Tôi sao".Nhật Duy nghe Cậu nói vậy thì đi lại gần chỗ Cô cười
"Cậu ảo tưởng à?Tôi nói Tôi muốn đi học cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-cau-that-lanh-lung/257196/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.