“Chào Minh, cậu đang mong tôi đấy à?”
Khang cười tươi đáp lại, giọng có phần trêu chọc. Còn Minh nhận ra phản ứng vừa rồi của mình thì ngượng quá mà cãi:
“…Đâu có, tôi…bất ngờ thôi”
Vừa nói vừa đỏ mặt, Minh luống cuống tìm cách che mặt đi không để cho Khang thấy, nhưng Khang tiếp tục:
“Vậy sao cậu lại có vẻ mừng khi thấy tôi thế?”
“Không phải, tại…tại…”
“Chà, hết cãi nổi rồi kìa”
Khang cúi xuống gần mặt Minh cười châm chọc, rồi cứ thế đi thẳng vào trong nhà, mặc cho cậu đứng ngẩn ra ở cửa. Minh bặm môi:
“Tự tiện vào nhà người khác thế à?”
“Tôi mua đồ ăn này”
Khang lờ đi câu nói của Minh, vừa cười vừa giơ cái túi lên. Thái độ tỉnh bơ ấy làm Minh nổi khùng lên, cậu hậm hực đóng cửa lại rồi nói:
“Ai khiến mà mua?”
“Mua cho cậu ăn mà, không muốn sao?” – Khang làm mặt thất vọng
“Không” – Minh đáp thẳng thừng
“Tiếc quá, tôi mua bánh xốp mà cậu thích đây”
Khang lắc lắc gói bánh trước mặt Minh, làm cậu tròn xoe mắt:
*Đúng là loại mình thích, nhưng…sao hắn lại biết?*
Không đợi Minh hỏi, Khang đã nói luôn:
“Thắc mắc sao tôi biết chứ gì? Nhờ chị Phương đấy”
“Chị Phương? Hai người nói chuyện lúc nào?” – Minh càng ngạc nhiên hơn
“Muốn biết không?”
Khang đặt một ngón tay lên môi rồi nháy mắt ra hiệu. Vậy là đủ để Minh hiểu ý Khang là gì, cậu nhảy dựng:
“Tôi đuổi ông ra khỏi nhà bây giờ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-pho-dung-lanh-lung-voi-anh-nua-ma/2183719/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.