Bác sĩ cho rằng cậu ấy bị ảo giác bởi hoàn cảnh cực đoan nên vội vàng an ủi: “Không đâu, cháu đừng suy nghĩ nhiều. Cháu đến để giúp đỡ họ, họ sẽ không oán hận cháu đâu. Cháu đợi một lát...” Ông ấy cúi đầu, lại bổ sung thêm mấy loại thuốc cho cậu ấy: “Cháu phải uống mấy loại này nữa.”
“Vâng...” Tiểu Ngô ngơ ngác nhận lấy.
“Cháu có thể dũng cảm nói ra thì nỗi sợ sẽ không còn là nỗi sợ nữa. Đừng nghĩ nữa, tự nhiên sẽ quên thôi.” Bác sĩ tha thiết dặn dò: “Tối nay bệnh viện có lễ tưởng niệm, cháu nên tham gia đi, có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Sau khi bước ra khỏi cửa phòng trị liệu tâm lý, Tiểu Ngô hơi lơ đãng. Lúc đi ngang qua hành lang, cậu ấy nhìn thấy một đám phóng viên đang phỏng vấn một cô gái nhỏ ở phòng đối diện.
Cậu ấy bỗng sửng sốt.
Tuy rằng cậu ấy mới đến vài ngày nhưng đã lập tức nhận ra cô gái này.
Khi những người cứu hộ tìm thấy cô, cô đang nằm im trên con đường bị nứt, người dính đầy bùn, giống như một con cừu bị thương đang nằm nghỉ ngơi. Khi cô được chuyển đến bệnh viện sau khi tình trạng đã ổn định thì có một nhiếp ảnh gia đã nhân cơ hội này chụp được khuôn mặt nhợt nhạt khi đang ngủ của cô.
Trong bức ảnh, cô gái xinh đẹp mà yếu ớt, ngay khi vừa xuất hiện trên các trang truyền thông lớn, đã làm cho tất cả mọi người phải chú ý đến cô.
Cô là bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3741569/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.