“Thầy Lôi.” Bạch Chiêu Chiêu chậm rãi đi qua, vốn dĩ cô định hỏi chuyện liên quan đến An Mẫn, nhưng với tình huống trước mắt thì chắc là cô cũng không thể hỏi được gì: “Có chuyện gì xảy ra thế ạ?”
Lôi Ngọc Giang ngẩng đầu lên: “Liên quan gì đến em.”
Giọng điệu của ông ta giống như đang cố gắng duy trì sự uy nghiêm của giáo viên, lại giống như đang sợ cô, cho nên nghe rất kỳ quái.
“...” Bạch Chiêu Chiêu bật cười rồi dịu dàng nói: “Nói cũng đúng. Em đến là muối hỏi thầy Lôi về chuyện của An Mẫn.”
Nói đến đây, cô cố ý dừng lại một lúc và quan sát biểu tình của Lôi Ngọc Giang.
Đáng tiếc, ngũ quan của người giấy thật sự quá qua loa, lại thêm ánh mắt biểu đạt tình cảm phong phú kia quá nhỏ, làm cho cô chẳng nhìn ra được cái gì.
“An Mẫn là ai?” Người giấy hỏi ngược lại.
“Cô ấy là học sinh của thầy, thầy không biết ạ?”
“Năm nào tôi cũng có một đống học sinh, làm sao có thể nhớ hết được.”
“Nhưng cô ấy thì khác. Cô ấy không chỉ là học sinh của thầy mà còn là nạn nhân của một vụ án giết người liên hoàn. Thi thể của cô ấy đã được phát hiện, nhất định cảnh sát đã đến trường tìm thầy không ít lần. Thầy làm sao có thể không nhớ rõ được chứ.”
Người giấy rất cứng rắn: “Tôi đã nói không nhớ, chính là không nhớ!”
“…”
Bạch Chiêu Chiêu híp mắt lại, có chút không vui.
Dưới cái nhìn chăm chú của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3716007/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.