Thạch Dũng lại hỏi: “Vậy cô bé bị ai bắt nạt? Các cháu có biết không?”
Bạch Chiêu Chiêu cẩn thận nói: “Cháu sẽ nghĩ biện pháp để tìm hiểu.”
Tuy không phải một dạng khẩu hiệu chấp nhận, nhưng không hiểu sao Thạch Dũng lại bị cô thuyết phục:
“Được. Các cháu là học sinh, nhất định biết nhiều tin tức ở trong trường hơn chú. Các cháu vất vả rồi.”
Sau đó Thạch Dũng lại nghiêm túc dặn dò: “Nhưng mà các cháu phải thật cẩn thận đấy. Nếu nạn nhân đầu tiên là học sinh, vậy thì có thể kẻ giết người kia sẽ ở gần trường học hoặc quanh quẩn gần đó.”
Diệp Chi Du nghe xong, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn, ánh mắt vô thức nhìn xung quanh.
Bạch Chiêu Chiêu biết mong muốn bảo vệ anh dũng của cậu lại nhiều hơn rồi. Cô rất cảm động, cũng hơi bất đắc dĩ, lại hỏi Thạch Dũng: “Vậy chú có biết tên của những nạn nhân tiếp theo không?”
“Để chú xem. Trong tài liệu đều ghi lại hết. Dựa trên tình trạng phân hủy của thi thể thì nạn nhân thứ hai và nạn nhân thứ ba lần lượt là Vương Đức Kiện và Cố Quyên. Còn về nạn nhân thứ tư, thật ra bọn chú vẫn chưa chắc chắn lắm. Cô ấy tên là Ngô Phương Nhị, bị mất tích. Bọn chú mới nghi ngờ cô ấy trở thành nạn nhân gần đây thôi. Bởi vì ở nơi cô ấy mất tích đã phát hiện ra một dấu chân giống hệt với dấu chân ở hiện trường vứt xác.”
Bạch Chiêu Chiêu trầm tư gật đầu: “Vâng. Cháu hiểu rồi. Chú Thạch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3701091/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.