Cô ta vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Cái loại không khí yên tĩnh làm người ta sợ hãi giống như lần trước lại trở về. Hứa Đình bất an nói: “Các cậu, các cậu làm sao thế? Này, Chương Tử Cầu!”
Cô ta quay sang nhìn Chương Tử Cầu.
Từ miệng Con Gián là dễ moi thông tin nhất. Hỏi cậu ta cái gì thì cậu ta đều sẽ thêm mắm thêm muối vào để nói cho bạn biết.
Nhưng Chương Tử Cầu vẫn nằm bất động ở đó, cậu ta đang ngủ.
Hứa Đình biết, cậu ta nhất định là đang giả vờ ngủ.
Lúc này, Bạch Chiêu Chiêu cũng đã đến.
Cô đứng ở trước cửa phòng học, ánh mắt dừng lại ở trên người Hứa Đình.
“Cậu nhìn cái gì!” Hứa Đình hung dữ nói.
Cô không nói gì mà chỉ cất bước đi vào lớp, sắc mặt vẫn như bình thường, sau đó cô ngồi vào chỗ của mình— Ở chính giữa phòng học.
Không khí giống như bị ngưng đọng lại, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Bạch Chiêu Chiêu không mặc đồng phục. Cô mặt một cái áo len rất đẹp cùng với chiếc váy màu trắng. Tuy rằng cô cũng đi tất ống, nhưng lại để hở hai chân, thế mà cũng không sợ lạnh.
Khăn quàng màu đỏ trên cổ cô là màu sáng duy nhất trong phòng học u ám này.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy các bạn học người giấy của mình. Cô quay trái quay phải, vô thức đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3679292/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.