Sau khi ăn trưa xong, ba người đi tới trước cửa nhà 301. Bạch Chiêu Chiêu đang chuẩn bị tiến lên gõ cửa thì bị Thạch Dũng kéo lại:
“Cháu gái, cháu đứng ra phía sau đi.”
Bạch Chiêu Chiêu đành phải lùi về phía sau vài bước.
Cô không thích bị đối xử như một kẻ yếu đuối, nhưng vì Thạch Dũng có lòng tốt nên cô không tiện phản bác.
Bên này, Thạch Dũng vén một bên áo khoác lên rồi đặt tay vào khẩu súng ở bên thắt lưng.
Diệp Chi Du sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy súng thật: “Chú Thạch, chú mang súng theo ạ?”
Mặt Thạch Dũng trắng bệch “Suỵt” một tiếng, thiếu chút nữa là ông ấy quỳ xuống trước mặt cậu tổ tông này rồi: “Tôi đi mượn một cái loa cho cậu thông báo nhé?”
Diệp Chi Du vội vàng che miệng lại, vẻ mặt áy náy.
Bạch Chiêu Chiêu cũng hỏi: “Chú còn có thể mang theo súng à?”
“Bình thường thì không thể. Chú phải đi nộp đơn xin đấy. Người giấy quản lý súng kia rất ngốc.”
“Súng có tác dụng với ác linh không?”
Thạch Dũng cũng không chắc chắn lắm: “Bắn đồ vật thì được, nhưng chú chưa dám thử với đám người giấy. Nhưng có còn hơn không...”
Nói xong, ông ấy ngập ngừng gõ cửa.
— Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của ba người.
Thạch Dũng lại thêm gõ vài cái. Dần dần, ông ấy cũng không còn kiên nhẫn nữa, gõ đến mức xương cũng đau luôn rồi mà vẫn không có người ra mở cửa.
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3672055/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.