Chương trước
Chương sau
Hơi thở thuộc về Diệp Chi Du bao phủ lấy cô, là mùi bột giặt sạch sẽ trộn lẫn với mùi nước hoa. Cô nhìn vào cửa kính xe, thấy mặt mình rất đỏ, cũng không biết là thật sự đỏ hay là do khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ phản chiếu.

Trong lúc nhất thời, một người minh mẫn như cô mà cũng cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.

Thỉnh thoảng, lồng ngực của chàng trai sẽ chạm vào vai cô do quán tính của chiếc xe. Cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của cậu...

“Thình thịch... Thình thịch...” Đập quá mức vui vẻ.

Nếu là bởi vì cô nên trái tim Diệp Chi Du mới đập có lực như vậy thì coi như là cô làm việc thiện đi...

Cô vừa xấu hổ vừa căng thẳng, không nhịn được mà tìm chuyện để nói: “Chú Thạch không gọi điện tìm cậu à?” Cô vừa quay đầu lại thì đã lắp bắp kinh hãi. Diệp Chi Du vừa rồi còn vô cùng hung dữ, mà bây giờ mặt đã đỏ như quả cà chua.

Diệp Chi Du cũng biết mặt mình đang nóng bừng, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh, lấy điện thoại ra nhìn một cái rồi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Chưa gọi. Chắc là sẽ không nhanh như vậy đâu.” Hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào tóc mái của cô.

Bạch Chiêu Chiêu cảm thấy rất ngứa nên cô ngại ngùng đưa tay lên vuốt nhẹ tóc mái của mình.

Bọn họ nói chuyện như vậy có phải hơi gần quá rồi không?

Cô vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng cho dù vừa rồi chỉ là đối diện với nhau trong một thời gian ngắn thì cô vẫn nhanh chóng nhớ kỹ ánh mắt của Diệp Chi Du.

Chân thành và trong sáng, lúc nhìn cô thì cậu hơi căng thẳng, còn có chút tha thiết, giống như trong thế giới của cậu chỉ có mình cô vậy.

Ánh mắt cô lại đưa xuống, nhìn thấy bàn tay cậu đang nắm chặt tay vịn ghế, gân tay nổi lên rõ ràng. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại chạm vào.

Bàn tay to lớn của cậu cứng lại, nhưng cậu không hề né tránh sự đụng chạm của cô.

“Sao thế...” Giọng cậu mỉm cười yếu ớt, giống như đang cầu xin sự thương xót.

Bàn tay của cô gái dường như mang theo lửa, bị phóng đại lên trong không gian mập mờ và chật chội này, hút hết dưỡng khí xung quanh cậu.

“Tớ muốn biết tay cậu có nóng không.” Cô vội vàng rụt tay lại, lông mi run lên, sau đó nhanh chóng giải thích: “Cũng nóng đó. Tim cậu đập rất mạnh mẽ, cho dù thế nào đi nữa, cậu nhất định có thể sống sót.”

“Ừ...” Yết hầu chàng trai lộn một vòng, phát ra âm thanh mập mờ, âm cuối có hơi không rõ ràng lắm.

“Cậu nói xem, nếu thật sự... không tìm được ác linh, cũng không được cứu sống, cứ như thế mà chết đi, cậu có tiếc nuối điều gì không?”

“Tiếc nuối chứ. Tất nhiên là có...” Tiếc nuối lớn nhất chính là không chủ động làm quen với cô. Nhưng bây giờ có vẻ cậu đã được thỏa mãn rồi.

“Cậu nói xem, xem có thể thực hiện được không!”

Diệp Chi Du ngẫm nghĩ rồi nở nụ cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp: “Tớ muốn xem trực tiếp một trận đấu ở NBA. Cái này có hơi khó... À à, tớ còn muốn dùng một quả bóng tennis đập vỡ cửa sổ phòng thầy chủ nhiệm giáo dục nữa!”

“Hả? Thầy chủ nhiệm giáo dục làm gì cậu à?”

“Tớ trèo tường ra ngoài chơi, rõ ràng là một đám người cùng đi, thầy ấy lại chỉ phạt một mình tớ đi cọ WC!” Cậu rất tức giận: “Thầy ấy còn nói thái độ xin lỗi của tớ không đủ chân thành.”

“Đúng là quá đáng.” Bạch Chiêu Chiêu có chung mối thù với cậu: “Vậy... nếu không thì chúng ta đến trường rồi đi đập vỡ cửa sổ phòng thầy ấy trước?”

“Ặc, như vậy ổn không?”

Cô cười: “Có gì không ổn? “Đời người có mấy lần mười năm, không nên bỏ qua cảnh đẹp ý vui”. Bây giờ chúng ta là “Không thể bỏ qua thù mới lẫn hận cũ”.”

Diệp Chi Du động lòng: “Vậy... chúng ta thử xem?”

“Két!” Chiếc xe dừng lại. Đáng lẽ nên vang lên tiếng thông báo rõ ràng, nhưng bây giờ lại biến thành âm thanh rẹt rẹt: “Rẹt... Quốc lập... Trung học phổ thông... đếm... rẹt rẹt...”

“Nhanh vậy.” Diệp Chi Du che chở cô xuống xe, cậu chỉ muốn cùng cô ngồi trên chiếc xe kia mãi mãi mà thôi.

Bạch Chiêu Chiêu vừa chạy chậm vừa cười: “Đi thôi! Chúng ta phải đi chơi thật vui mới được.”

-

“Viu— Bốp!”

Trên sân thể dục trống không, con công đực Diệp Chi Du xòe đuôi vỗ cánh, vung cánh tay lên. Quả bóng màu trắng được ném chuẩn xác vào phòng làm việc của chủ nhiệm giáo dục!

Bộ đồng phục học sinh trên người cậu mở rộng ra, chiếc áo lay động giống như cánh buồm màu trắng.

Ném bóng xong, cậu kéo Bạch Chiêu Chiêu nhanh chóng chạy trốn, trốn vào trong phòng thể chất ở bên cạnh.

Quả nhiên, tiếng mắng chửi của chủ nhiệm giáo dục rất nhanh đã vang vọng khắp sân thể dục, sau đó hai người cùng cười ngặt nghẽo.

Cậu vừa cười vừa lấy ra một quả bóng từ trong giỏ rồi hỏi cô: “Phòng làm việc của chủ nhiệm lớp cậu ở đâu?”

“Bỏ đi, bỏ đi.” Bạch Chiêu Chiêu tựa vào tường rồi cười: “Mai đi. Mỗi ngày một bất ngờ.”

“Cũng được!”

“Cậu ném chuẩn thật đấy!” Cô vỗ tay thật nhỏ nhẹ, sau đó nhìn cậu một cách sùng bái: “Không hổ là vận động viên.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Này, đừng...” Cậu lại che trái tim.

“À à, xin lỗi. Tớ quên mất!” Cô lại nhanh chóng an ủi cậu: “Cậu hít sâu, nghĩ đến lúc tớ mắng cậu đi...”

Nhưng cậu lại nở nụ cười: “Sao tớ phải nghĩ đến lúc đó chứ? Tớ không thích tự ngược mà.”

Bạch Chiêu Chiêu bị lời nói nhảm của cậu chọc cười.

Cô phát hiện hôm nay mình cười rất nhiều.

Giống như đã làm hòa với bạn sau khi cãi nhau vậy, cực kỳ vui vẻ. Bây giờ, tâm trạng của cô nhẹ nhàng như một quả bóng bay lơ lửng trên bầu trời của thành phố đầy người giấy.

Lúc này, bên ngoài phòng thể chất vang lên tiếng bước chân và tiếng người nói chuyện ồn ào.

“Chết rồi, có người đến!” Diệp Chi Du nhìn quanh phòng thể chất lộn xộn rồi kéo Bạch Chiêu Chiêu lên: “Nhanh! Trốn vào đây!”

Đó là một khu vực hình tam giác ở giữa đệm nhảy cao và bức tường.

Diệp Chi Du đẩy Bạch Chiêu Chiêu vào trước rồi bản thân mới lùi vào, sau đó cậu cầm lấy một tấm đệm ngồi để che lại.

“Suỵt...” Cậu tỉnh táo lại rồi ra hiệu cho cô gái.

Bạch Chiêu Chiêu che miệng rồi gật đầu. Bởi vì quá chật nên cô chỉ cần hơi động một chút thì đã bị ép đến trước ngực cậu.

Quả nhiên, cửa phòng thể chất bị mở ra, chủ nhiệm giáo dục cực kỳ tức giận mắng:

“Chết tiệt! Là học sinh lớp nào không vào học? Nhất định là trốn đến chỗ này! Đợi tôi tìm thấy thì tôi sẽ ghi một tội thật lớn cho các cậu!”

Là giọng của chủ nhiệm giáo dục.

Các giáo viên đi theo đều lật tung khắp nơi cho có lệ, nhưng bởi vì trên đệm và các thiết bị khác đều là bụi nên làm rất qua loa.

Bạch Chiêu Chiêu đang căng thẳng thì cái đệm trước mặt cô bị người ta lấy đi!

Một người giấy khom lưng xuống, đột nhiên nhìn thấy hai người bọn họ trốn ở bên trong thì hai tròng mắt màu đen lập tức chấn động.

Bạch Chiêu Chiêu sợ đến ngây người, giống như con dê bị chết cứng, cô nắm chặt lấy quần áo của Diệp Chi Du, không dám nhìn vào mắt của giáo quan.

Cô là một cô gái rất ngoan, nên khi bị người giấy bắt được thì cô cũng vô cùng xấu hổ, dù đó chỉ là ở trong mơ.

Nhưng Diệp Chi Du nhanh chóng nhận ra đây là giáo viên Lý, bình thường cô ấy hay kiểm tra chuyện đi học muộn, là một chị gái rất dễ nói chuyện. Vì thế cậu nhanh chóng làm ra vẻ cầu xin tha thứ.

Biểu cảm của người giấy có chút khiển trách nhưng vẫn im hơi lặng tiếng cầm lấy tấm đệm rồi che lại.

“Không có ai. Chủ nhiệm, có phải bọn họ chạy ra cổng sau rồi không?” Giọng cô ấy rất bất đắc dĩ.

“Thế à? Cũng có thể! Đi ra cổng sau tìm thôi! Không được để bọn họ chạy trốn!”

Một lúc lâu sau, rốt cuộc phòng thể chất cũng yên tĩnh trở lại.

“A...” Bạch Chiêu Chiêu sợ tới mức mềm nhũn cả người, gần như ngã ngồi trong lòng cậu: “Vừa rồi dọa tớ sợ tới mức sắp nôn rồi.”

“May là, may là giáo viên Lý... Cô ấy rất tốt...” Cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, tim đập rất nhanh: “Nếu là giáo viên Vương thì hai chúng ta xong rồi...”

“Nhưng mà vì sao chúng ta phải sợ người giấy... Bọn họ nhìn có vẻ rất yếu ớt.”

“Tớ cũng không biết, chắc là do phản xạ có điều kiện, giống như con chó của Pavlov (*) ấy.” Cậu thở dài, đang muốn cúi đầu an ủi cô thì Bạch Chiêu Chiêu cũng bất ngờ ngẩng đầu lên—

(*) Con chó của Pavlov: Thử nghiệm của nhà sinh lý học, tâm lý học và thầy thuốc nổi tiếng người Nga Ivan Petrovich Pavlov trên các loài chó khác nhau. Từ thí nghiệm, ông rút ra được phản xạ thần kinh hoặc hành vi xã hội có thể được huấn luyện để kích hoạt bằng các kích thích khác với kích thích tự nhiên có lặp lại, từ đó xây dựng nên định luật cơ bản về hiện tượng phản xạ có điều kiện của động vật.

Đầu mũi nhọn của cô nhẹ nhàng lướt qua môi cậu.

Trong nháy mắt, trái tim cậu co rút mãnh liệt, khiến cả người cậu tê dại...

Máu dồn vào màng nhĩ, ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, thiếu chút nữa thôi là cậu được đi gặp tổ tiên rồi.

Bạch Chiêu Chiêu cũng bị dọa giật mình.

2 giây sau, mặt cô cũng nóng bừng như lửa đốt, cô không quan tâm đến gì hết mà đẩy tấm đệm ra rồi bò ra ngoài.

“Khụ khụ...” Cô vỗ bụi trên người, cố ý ho lớn tiếng để che giấu sự hoảng loạn của mình.

Một lúc lâu sau Diệp Chi Du mới tỉnh táo lại rồi ỉu xìu bò ra ngoài. Đầu cậu đúng là giống như bà Tôn đã nói, cực kỳ sạch sẽ và mất đi khả năng nói chuyện.

“Chúng ta... Chúng ta vẫn nên đi tìm xem còn bán sinh linh nào nữa không đi...”

Sắc mặt của cô gái hồng như quả đào, nhưng giọng nói lại khá lạnh nhạt, cứ thế vùi đầu đi mở cửa rồi ra ngoài.

Diệp Chi Du giống như con rối đi theo phía sau cô.

Hai người đi vào khu giảng dạy rồi lén lút nhìn các phòng học, giống như một tên trộm vậy.

Những người giấy cũng giống như những học sinh bình thường khác, đều đang học bài. Có người chăm chú nghe giảng, có người lại đang ngủ gật.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quan sát xong toàn bộ tầng 1, không hề xuất hiện bán sinh linh mới nào.

Lúc này, chủ nhiệm giáo dục và các giáo viên cũng đã quay trở lại, hai người nhanh chóng trốn ra ngoài cửa hông.

“Haiz, giống với tớ đã quan sát...” Diệp Chi Du thở dài: “Mấy ngày nay mắt tớ sắp mù luôn rồi. Chỉ có ông chú lái xe bus kia là bán sinh linh mới duy nhất mà tớ đã nhìn thấy.”

Bạch Chiêu Chiêu nghiêng đầu suy tư: “Tớ không hiểu. Những người giấy này hình như còn lưu lại một ít hành vi có khuôn mẫu. Cậu xem những học sinh vừa rồi, không phải tất cả đều giống nhau. Chúng nó cũng biết uống nước và lười biếng. Còn có người giấy biến thái kia và giáo quan Lý nữa...”

“Tớ cũng đã nghĩ đến điều này!” Hai mắt Diệp Chi Du sáng lên: “Nhưng cũng có thể giải thích được. Giống như người trong mơ, rõ ràng là hình ảnh do chính mình tạo ra nhưng lại không bị não mình khống chế. Tớ còn mơ thấy những người lạ mặt xông vào nhà tớ và muốn giết tớ, nhưng tớ lại chưa từng gặp họ. Có phải rất đáng sợ không!”

Bạch Chiêu Chiêu ôm cánh tay mình, yếu ớt oán trách: “Đúng là rất đáng sợ. Nhưng cậu dọa tớ làm gì? Cậu nói như vậy, về sau tớ không dám nằm mơ nữa đâu.”

“Được rồi, được rồi! Cậu chắc chắn lợi hại hơn người giấy mà. Bọn nó chỉ cần bị chọc một cái là rách rồi. Hơn nữa, còn có tớ ở đây. Tớ “Dày” như thế này, nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”

Bạch Chiêu Chiêu khẽ thở dài, không nói gì hết.

Không biết chấp niệm có thật sự tà ác đến như vậy hay không, nhưng những lời thả thính thường xuyên không thể kiềm chế được của Diệp Chi Du thật sự khiến người ta rất mệt mỏi.

Hai người đang thảo luận sôi nổi —

“Reng reng reng...” Điện thoại di động của Bạch Chiêu Chiêu vang lên. Cô cầm lên nhìn, hơi rùng mình nói: “Là cảnh sát Thạch.”

“Nhanh, mở loa ngoài lên, chúng ta cùng nghe.” Chàng trai sốt ruột thúc giục.

Cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Thạch Dũng vang lên: “Cháu gái, cháu còn ở cùng một chỗ với cậu học sinh không?”

“Chú Thạch, có cháu.” Diệp Chi Du vội vàng nói.

“Haiz...”

Thạch Dũng thở dài, đột nhiên ông ấy không biết nên nói từ đâu, lại nhìn văn phòng của mình.

Đồng nghiệp sớm chiều ở chung với ông ấy vẫn ngồi ở đó, chắc chắn bọn họ đều không biết mình đã trở thành người giấy. Bọn họ mặc đồng phục cảnh sát thô kệch làm bằng giấy, còn uống trà một cách đàng hoàng. Có người còn vẽ hai cái má hồng trên mặt, vừa dễ thương vừa đáng sợ.

Vừa rồi Thạch Dũng đã nhìn thấy trong ấm trà cũ nát của bọn họ chẳng có giọt nước nào cả, chỉ làm động tác cho có mà thôi.

Trước đây, khi Thạch Dũng còn chưa phát hiện ra điều bất thường thì người giấy trong mắt ông ấy chính là những đồng nghiệp bình thường. Bây giờ đồng nghiệp đã “Hiện nguyên hình”, một người sống như ông ấy ở trong đồn công an này sẽ khó tránh khỏi việc cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Ngay cả bên ngoài sảnh lớn cũng vẫn sẽ có người giấy chạy đến báo án, bộ dáng như thật, nhưng nội dung lại vẫn như cũ.

Ông ấy suy nghĩ một chút rồi nói vào điện thoại: “Có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là có lẽ đúng là chúng ta sắp chết. Cháu gái, chú thật sự không thể tìm được mẹ cháu. Có lẽ cháu chỉ cần sống lại là có thể nhìn thấy bà ấy.”

Bạch Chiêu Chiêu cắn môi.

Cho dù đã sớm đoán được sẽ như thế, nhưng cô vẫn khó có thể chấp nhận ngay được.

Thạch Dũng tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai chính là chú tìm được một phần tài liệu rất quan trọng, là một vụ án hình sự lớn. Lúc chú nhìn thấy nó, trái tim khó chịu giống như muốn nổ tung. Nếu nói chú có chấp niệm gì đó không thể buông bỏ được, vậy thì rất có thể chính là vụ án này.”

Thạch Dũng dựa theo nội tâm của mình dẫn dắt và đã tìm thấy thứ mình muốn ở trên bàn trong đồn công an.

Thì ra chấp niệm vẫn luôn được đặt ở trên bàn của ông ấy, nhưng bởi vì ông ấy đã quên quá khứ nên phần tài liệu quan trọng này bị vùi dưới đáy của chồng tài liệu.

Ông ấy nhìn tài liệu, giọng nói trầm trọng: “Chú nói xong, các cháu khoan hãy sợ hãi. Tài liệu này nói rằng trên đảo xuất hiện một kẻ giết người liên hoàn. Trong 2 năm, gã ta đã giết chết ba người, sau đó phân xác và vứt bỏ. Còn có một người phụ nữ bị mất tích, bọn chú đoán cũng là do kẻ giết người này làm. Hiện tại, bọn chú đang phối hợp điều tra với cảnh sát hình sự. Chú là một trong những người phụ trách.”

Diệp Chi Du và Bạch Chiêu Chiêu sởn gai ốc.

Thạch Dũng tiếp tục nói: “Chú còn có một loại cảm giác mãnh liệt rằng kẻ giết người liên hoàn này cũng đang ở đây, ở trong giấc mơ sắp chết của chúng ta. Chú... dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.