Toàn thân Liễu Đào Tử nổi đầy da gà, cô ấy nghiêm nghị nói: “Ông đừng nói linh tinh, quỷ ám cái gì? Ơ? Lạnh như thế này sao ông không đi giày?”
Cô ấy đang muốn tiếp tục trách mắng ông ấy thì đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông này không đi giày...
Nhưng mà trên ngón chân cái của ông ấy có một sợi bông màu trắng buộc một tấm thẻ màu vàng.
Tấm thẻ đó dùng để làm gì, bản thân là một y tá nên Liễu Đào Tử không thể nào mà không biết được.
Đó là...
Tấm thẻ được buộc trên thi thể...
Trong cổ họng cô ấy nghẹn một ngụm khí, theo phản xạ có điều kiện mà lùi về phía sau một bước.
Vẻ mặt người đàn ông rất đau thương, chậm rãi lấy hơi rồi nói: “Cô y tá, tôi, tôi phải đi rồi...”
Cô ấy cứng ngắc đứng ở đó, hơi thở cũng trở nên run rẩy, cô ấy không dám nhìn ông ấy, cũng không dám động đậy. Giống như bị điểm huyệt, nhưng cô ấy không ngủ mà!
“Cô y tá, cảm ơn cô...” Ông ấy tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Đến khi Liễu Đào Tử ngẩng đầu lên một lần nữa thì trên con đường này làm gì còn ai?
Ở đây chỉ có mình cô ấy.
Trái tim bị tạm ngừng của cô ấy bây giờ mới tiếp tục đập trở lại, tay chân đã sớm lạnh ngắt như muốn nhũn ra, thân thể lung lay như sắp đổ. Nỗi sợ hãi như bóng tối nhớp nháp không nhìn thấu được ở hai bên đường, tản ra sự lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3645679/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.