Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau tiên hạc truyền thư đưa bí tịch đến. An Dật Hòa vuốt ve Linh Giới, hàng ngàn bản bí tịch chất đầy nửa gian phòng.
Y cầm lấy bản có tiêu đề 《 Đường hòa nhập của sư tôn và đệ tử của các đại Tông môn 》 trước mặt.
Một, Lạc Nguyệt sư tôn, cao lãnh chi hoa, diện mạo cực mỹ, đồ đệ bởi vì ngưỡng mộ mà sinh ra tà niệm, hạ dược bắt cóc.
Hai, Đậu Ngọc sư tôn, tướng mạo bình thường, đối đãi với đồ đệ như thân tử (con ruột)... Ai ngờ tôn tử bất hiếu, bắt cóc.
Ba, Nguyệt Đình sư tôn, tướng mạo trung bình, không quan tâm tới việc học hành của đồ đệ, bị đệ tử của mình cầm tù.
....
Năm vạn, Phù Chu sư tôn, Ma giáo, diện mạo tuyệt mĩ, đối xử tàn nhẫn với đồ đệ của mình, bị một trăm đệ tử truy sát, đến nay tung tích không rõ.
Đọc đến cuối, tay cầm thư tịch của An Hòa Dật run lên bần bật.
Trước khi nhìn thấy cái cuối cùng, y cảm thấy bị đồ đệ của mình thượng vị là thê thảm nhất, nhưng hiện tại lại cảm thấy bị đệ tử mình nuôi truy sát còn thảm hơn. Nhìn đi! Ta không thể đối xử với đệ tử quá tốt, cũng không thể đối đãi với đồ đệ quá kém! Rốt cuộc là làm sao mới phải?!
An Hòa Dật khẽ thở dài, lật đến bản tiếp theo 《 Sư tôn đệ tử hòa hợp chi đạo: Cự ly sinh mỹ 》.
Quyển này là quyển tiểu thuyết tự truyện của một vị sư tôn, bên trong ghi chép rằng vị này đã áp dụng tất cả các phương pháp.
Vị sư tôn này thừa hành [1] nguyên tắc "Xa tức không thân, gần tức bất kính", mỗi thời khắc đều giữ khoảng cách với đồ đệ của mình.
[1] Thừa hành: Làm theo chức trách, mệnh lệnh của cấp trên hoặc theo pháp luật.
An Hòa Dật thấy vị sư tôn này mỗi ngày đều dậy sớm, việc đầu tiên làm là khiển trách đồ đệ vì sao còn chưa chịu dậy, lại bảo hắn đi làm bữa sáng, làm xong thì khen ngợi.
Nhưng sư tôn không được khen quá nhiều, phải bình tĩnh cao lãnh mà gật đầu. Sau đó hắn để đệ tử luyện tập, luyện tập phải nghiêm khắc, như vậy sẽ làm cho đệ tử sinh ra cảm giác e sợ, chỉ muốn trốn tránh chứ không muốn thân cận.
Đợi đến khi đồ đệ luyện tập xong thì lại đưa cho thuốc trị thương hoặc linh dược, tục xưng là "Đánh một roi, cho một viên đường".
Sư tôn phải một mực tuân thủ hành vi nghiên ngặt của mình, ngay cả trong mộng cũng không được quên nguyên tắc, từ đầu đến cuối đều ấn theo yêu cầu mà làm.
Vị sư tôn này vừa nghiêm túc lại vừa tỉ mỉ, tất cả các sự tình liên quan tới đồ đệ từ lớn đến bé hắn đều viết thành một quyển sách hướng dẫn, đối với An Dật Hòa mà nói thì đây chính là nhặt được kho báu.
An Hòa Dật cẩn thận nghiên cứu thư tịch trên tay, cố gắng tổng kết kinh nghiệm độc đáo của vị sư tôn này.
Y ngồi luôn trên ghế, xem cả một buổi trưa, tổng kết ra được ba trăm quy tắc, mắt thấy sách ngày càng mỏng, chỉ còn lại một trang, An Hòa Dật nhanh chóng quét mắt nhìn một cái.
Kết cục: Vì sư tôn quá mức ngạo kiều, bị đồ đệ bắt cóc rồi nhốt trên giường ròng rã cả tháng. Bi! ai! nào! thấu!
An Hòa Dật:"....."
An Hòa Dật trầm mặc, lấy ngọc bài ra lặng lẽ bình luận tiêu cực.
Có lẽ là kết cục của quyển sách này quá mức bi thảm, An Hòa Dật ngã một lần nên lần này khôn hơn một chút, nhìn đống sách còn lại chiếm nửa gian phòng, y khẽ đưa tay lên, làm phép sao chép lại câu cuối của đống sách này.
Chỉ thấy trong nháy mắt, hàng ngàn chữ "Thất bại" như thủy mạc hiện lên. (?)
(?) Chỗ này tui dịch không được, nhưng nghĩa của nó đại loại là hàng ngàn chữ thất bại hiện lên.
Khóe mắt An Hòa Dật run rẩy, ẩn nhẫn đem tất cả thu vào Linh Giới, lại mở ngọc bài vào giao diện buôn bán, chuyển tới vị trí "Khiếu nại".
Đang chuẩn bị ấn xuống thì một đánh giá kém hiện ra.
"Vô dụng thôi. Ta đọc xong rồi, giờ đám đệ tử còn đang đuổi giết bản tôn đây này. Suýt chút nữa còn tự bạo để đồng quy vu tận với bản tôn, cũng may là bản tôn ngăn cản kịp thời."
An Hòa Dật ấn tay lên ngọc bài, bình luận màu đỏ treo ở chính giữa màn hình, như khóc ra máu, thoạt nhìn liền đau lòng.
An Hòa Dật nhấp mở hồ sơ mua hàng của đối phương thì người nọ cũng giống như y, đều mua toàn bộ bí tịch. Bình luận bất bình của đối phương càng làm An Hòa Dật bất an.
Xem nhiều bí tịch như vậy cũng vô dụng sao?
Phía trên ngọc bài là đề tài nóng, ngón tay An Hòa Dật quẹt một cái, tiến vào diễn đàn bát quái của Tu Chân giới.
Y mở ra giao diện màu hồng. Lướt một chút, giao diện xuất hiện hàng chữ "sư tôn" cùng "đồ đệ", mỗi bài đăng đều nhiệt tình bàn về cách bồi dưỡng đệ tử.
Trong ấn tượng của An Hòa Dật, vấn đề từng hot nhất nơi này chính là làm thế nào để bồi dưỡng hài tử, bây giờ vấn đề này chỉ thay hài tử thành đệ tử đã đem các vấn đề khác ném ra sau.
Y lại lướt xuống dưới vài trang, khi y quay lại, một bài đăng viết hoa in đậm được đề cử mà hiện lên trên đầu trang. An Hòa Dật vừa thấy thì liền nhấp vào xem, là một quảng cáo lớp học bổ túc.
《 Lớp học bổ túc hảo sư tôn —— Cho phép ngươi an toàn mà bồi dưỡng đệ tử 》
Chủ nhiệm khoa: Thời Minh Đạt, hiệu Thủ Ngọc.
Sơ lược lí lịch: Có hơn hai trăm đệ tử đã xuất sư, vẫn y như cũ không có chuyện gì, chưa bị đồ đệ thượng vị, về sau không phải lo lắng về tân thế hệ truyền đạo sư [2]. Có kinh nghiệm dạy học phong phú, kinh nghiệm thực tế đứng đầu Tu Chân giới, không vị sư tôn nào có thể địch lại.
[2] Tân thế hệ truyền đạo sư: Tui không hiểu khúc này lắm, nhưng đại khái vẫn hiểu được là thế hệ sư tôn tiếp theo, chắc vậy:v
Địa điểm: Vân Ngoại Lâu Duyên Sinh Tông.
Phí báo danh: 5000 linh thạch thượng phẩm.
Chú ý: Để đảm bảo chất lượng dạy học, chỉ thu 100 học viên, ai quan tâm thì mau tới.
An Hòa Dật:"....."
Không hổ danh là Tông chủ sư huynh của mình.
Bài đăng nhanh chóng nhận được hàng ngàn bình luận, An Hòa Dật vuốt trang để đổi mới, chỉ thấy nút đăng kí chuyển sang màu xám, đã đủ 100 người báo danh.
Phía dưới quảng cáo là một loạt các thỉnh cầu vào nhóm dự thính của của mấy vị sư tôn, thậm chí còn có người nguyện trả trước nửa giá tiền, còn thành quả thế nào thì không cần chịu trách nhiệm.
An Hòa Dật hít một hơi, thầm nghĩ, thật đáng sợ.
Bình luận nhanh chóng bị trôi mất, nhưng cái đầu tiên lên sàn vẫn trước sau như một không có gì thay thế được. Càng ngày càng có nhiều người vào, độ hot ngày càng tăng, hiện tại đã đạt được chín vạn lượt thích.
Có người bình luận:
"Trước kia các sư tôn xem đồ đệ như nô bộc, bây giờ lại đối xử với đệ tử như tai họa. Hối hận vì xem thường thế hệ thanh niên ngày nay, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước."
Bình luận phía dưới còn thú vị hơn nhiều, "Sóng trước vỗ chết bờ biển."
"Giới đồ đệ thật khó lường, khó lường."
"Ta muốn biết là trừ Thủ Ngọc sư tôn ra thì còn có vị sư tôn chưa bị đệ tử thượng vị hay không. Biện pháp đơn giản nhất là gì, ta lười đi học lắm."
"Hừmmmm... Phù Chu sư tôn?"
"... Vẫn là thôi đi, ta sống còn chưa có đủ đâu."
"Phù Chu sư tôn vẫn có là điểm đáng sợ, đúng không? Ai mà có thể chịu được chuyện bị một trăm đệ tử truy sát chứ? Nếu nghĩ kĩ lại thì vẫn là chính đạo của chúng ta lợi hại, Thủ Ngọc sư tôn rất mạnh nha."
"Đừng nói nữa, Tông môn của chúng ta đã cùng Duyên Sinh Tông nói chuyện hợp tác rồi. Đến lúc đó mời Thủ Ngọc sư tôn sang mở tọa đàm với chúng ta, Tông môn chúng ta còn mua lớp của hắn."
"Lầu trên có ai mà không phải? Tông môn của ta cũng đi rồi. Mấy ngày trước, có một đệ tử dẫn đầu một đám người bao vây môn phái của ta. Mặc dù đã giải quyết xong, nhưng lại thêm một vị sư tôn có thực lực cao bị bắt mất, Tông chủ nhà ta tức đến mức chặt cây."
"Hahahaha, ta biết ngươi thuộc Tông môn nào rồi. Yên tâm, đi an ủi Tông chủ của các ngươi đi. Loại chuyện bị đệ tử bao vây này không có gì đáng xấu hổ hết, ai mà chưa từng bị chứ?"
"Nếu ta cũng mạnh như Phù Chu sư tôn thì ta muốn làm gì thì làm, chứ đâu có như bây giờ mà sợ nhận đệ tử chứ. Haiz!"
"Đừng, nghe nói Phù Chu sư tôn bây giờ đã mất tích rồi, không ai tìm được hắn hết."
"Chậc chậc chậc, Ma Đạo không hổ danh là Ma Đạo."
Chủ đề đến đây liền kết thúc, mấy bình luận sau đều mấy lời tán thành với lâu chủ.
An Hòa Dật biết mấy năm gần đây sư đồ luyến rất nhiều, nhưng không nghĩ tới đã đến tình thế bức nhân [3] như thế này rồi. Y lật ngược ngọc bài trong tay, ngọc bài liền phản chiếu gương mặt tuấn tú. Tuy rằng không xuất trần bằng Lạc Nguyệt sư tôn của Tu Chân giới, cũng không mê hoặc như Phù Chu sư tôn của Ma Đạo, nhưng cũng có sức hút riêng của nó.
[3] Bức nhân: Nghĩa trên mặt chữ chính là ép người, bức người. Nhưng không biết tui dịch kiểu gì mà lại ra nghĩa là hấp dẫn nên thôi, tui giữ nguyên như Convert cho lành:)))
An Hòa Dật đưa tay vuốt ve gương mặt, làn da trắng nõn tinh tế này là y dùng linh khí trong trăm năm mà dưỡng thành. Nếu sau này có đệ tử thì không biết có đủ nguy hiểm hay không.
Mắt thấy Đại Điển thu đồ đệ sắp tới, An Hòa Dật vốn định tìm sự an ủi trong diễn đàn, nhưng y càng xem lại càng hoảng loạn.
Cũng may trong Tông môn có một vị đại sư, tuy không cùng sư tôn với Đàm Ngọc, nhưng rốt cuộc vẫn là cùng Tông môn. An Hòa Dật ở trong Linh Giới tìm kiếm một phen, tìm được một gốc linh thảo quý hiếm, đặt nó vào hộp gấm rồi ngự kiếm về phía Vân Ngoại Lâu mà đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.