"Aaaaaaaaaaaa." Máu phụt ra từ động mạch cổ của ả. Ả gào rú lên vì đau đớn. Tất cả mọi thứ...cuối cùng cũng đã...kết thúc rồi... Nếu có kiếp sau, cô nguyện làm một người bình thường còn hơn làm một thiên tài nhưng lại không có một giây phút hạnh phúc này. Cảnh vật trước mắt bắt đầu mờ đi, kết thúc rồi, mọi thứ đã xong...rồi ...............................................Xuyên không.........................................
Mọi thứ xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn. Một con hẻm nhỏ, đằng trước là một anh chàng tóc đỏ đang cười một cách bất cần đời, dưới chân cậu là hai ba tên đô con đang ngất trên cành quất. "Này, bạn không sao chứ." Sao lại có người gọi cô, không phải cô đã chết rồi hay sao?! Why? Why? Why? Ai giải thích hộ cô cái được không aaaaa? "Hình như bạn ấy bị dọa mất rồi Karma-kun." "Cô bé" tóc xanh nói với cậu bé tóc đỏ tên là Karma.
Từ từ đã, Karma, "cô bé" tóc xanh, chẳng lẽ cô xuyên vào Ansatsu Kyoushitsu - bộ anime mà cô thích xem nhất. Hơn nữa hình như cô còn nhập hồn vào cô bé nhút nhát Okuda Manami nữa. "Cảm...cảm ơn hai cậu..." Cô tỏ vẻ sợ hãi run rẩy nói. "Bạn không sao là tốt rồi, bọn tớ đi trước đây, cậu đi về cẩn thận nhé." Nagisa cười dịu dàng đáp lại. "Cảm ơn, tạm biệt hai cậu." Sau đó cô cắm đầu đi về nhà theo trí nhớ của thân thể này.Xuyên không rồi, cô sẽ sống khác... Sẽ không phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi nữa... Sẽ...sống khác đi! Trên con đường đầy nắng có một cô bé tóc tím cười thật tươi như hòa vào với nắng vậy...