Kim Chung Nhân càng nghe sắc mặt càng đen lại, dở khóc dở cười vừa định gào lên một câu “Biện Bạch Hiền! Chẳng lẽ anh nghĩ em là người như vậy sao?” thì đã nhìn thấy Bạch Hiền khịt khịt mũi, sụt sùi bày ra biểu tình tủi thân uất ức trên mặt, trong nháy mắt tim liền tan chảy.
Bạch Hiền nhìn cậu ta toàn thân mềm nhũn, biểu tình cũng ôn hòa, bộ dạng muốn nói lại thôi đến mức cực kì khó chịu, đột nhiên liền cảm giác mình cần một lời giải thích, vì thế đảo thủ thành công chỉ thẳng vào mặt Chung Nhân hét lên: “Kim Chung Nhân cậu chính là bài xích tôi!”
Kim Chung Nhân toát mồ hôi lạnh, chân tay luống cuống vội vàng giải thích: “Không phải… Em không bài xích anh… thực sự không có…”
Bạch Hiền giơ tay lên tóm lấy bả vai Kim Chung Nhân, Chung Nhân theo phản xạ xoay người tránh, trong giây lát liền biết là không ổn.
Bạch Hiền bùng nổ: “Kim Chung Nhân cậu xem đi! Còn nói không ghét bỏ người ta! Chạm vào bả vai thì làm sao? Cậu bình thường cùng Thế Huân chẳng lẽ chưa từng làm thế ư? Vì sao mỗi lần tôi chạm vào người cậu lại như nhìn thấy bệnh truyền nhiễm vậy?”
“Đó là…là… là bởi vì…”
Kim Chung Nhân nghĩ: Không đúng a, rõ ràng là mình tìm anh ấy hỏi vì sao không cùng nhau về nhà, thế nào mà hiện tại lại thành ra khổ sở không thể giải thích như vậy? Rốt cuộc phải làm sao đây?
Chung Nhân còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Bạch Hiền đã túm lấy cặp sách lướt qua cậu co cẳng bỏ chạy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/longfic-exo-nghe-noi-em-tham-yeu-toi/13254/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.