“Chợt như một đêm gió xuân tới, ngàn vạn cành lê rộ khai hoa.” *
Ở Hàn quốc đã lâu, đột nhiên nghe thấy Trương Nghệ Hưng bên cạnh khẽ khàng đọc lên bài thơ cổ bác đại tinh thâm văn hóa Trung Hoa, Ngô Diệc Phàm chẳng biết tại sao nhìn Trương Nghệ Hưng, khuôn mặt ngây ngốc: “Làm sao thế? Bị kích động? Hay nhớ nhà? Lộc Hàm chỗ kia còn có một tập thơ Đường ba trăm bài, có muốn tìm mượn không?”
Trương Nghệ Hưng hất hất đầu ý bảo Ngô Diệc Phàm nhìn về phía trước.
Ngô Diệc Phàm liếc mắt một cái nhìn sang, thấy một người đang nhảy nhót vô cùng phấn khích, chẳng phải là Bạch Hiền tiểu tử kia sao? Còn bên cạnh là một thân hình đen đen, chân dài vai rộng, trông có vẻ quen quen…
“Quan hệ của hai người bọn họ quả nhiên là tiến bộ vượt bậc nha.” Trương Nghệ Hưng xoa xoa cằm nhìn Ngô Diệc Phàm nói. Ngô Diệc Phàm kì thị đáp: “Đừng có cười đê tiện như vậy được không? Bọn họ cùng đứng một sân khấu, đương nhiên quan hệ sẽ là tốt hơn rồi.”
“Sao mình thế nào mà cảm thấy ánh mắt Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền như đang ngắm bảo bối vậy? Hết mực cưng chiều, không thể rời xa.”
“Trước kia là hai người này dù đứng ở đâu mọi người cũng cảm thấy không khí ngại ngùng, còn hiện tại vẫn thấy kì quặc là vì Bạch Hiền đi đến chỗ nào Kim Chung Nhân cũng theo tới chỗ đó. Cho dù không thể cùng đi thì ánh mắt cũng muốn dõi theo, quả thực giống như hoa hướng dương luôn hướng về ánh mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/longfic-exo-nghe-noi-em-tham-yeu-toi/13251/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.