Nếu nói âm hồn không siêu thoát đại khái chính là nói Ngô Thế Huân.
Từ sau lần gặp mặt tại bến tàu điện, Ngô Thế Huân đột nhiên thường xuyên xuất hiện trước mặt Bạch Hiền, bướng bỉnh nói “Bạch Hiền ca, anh là ca ca cho nên hãy mời em ăn cơm đi” sau đó lôi kéo cậu đi phố lớn ngõ nhỏ vui chơi giải trí. Nhưng rõ ràng là cậu trả tiền, mà Thế Huân lại luôn kéo theo Kim Chung Nhân lúc nào cũng mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật.
Bởi vì bị tình huống trước mắt làm cho bối rối, cho nên Bạch Hiền vốn có biệt danh “Nói nhiều” đột nhiên trở nên ít nói kiệm lời.
Mỗi lần trên bàn ăn đều là Ngô Thế Huân nói luôn miệng, Bạch Hiền bất đắc dĩ đáp lại, hơn nữa lại còn Kim Chung Nhân, ngoại trừ ăn và ăn thì từ đầu đến cuối chẳng làm gì khác.
Bạch Hiền vô cùng bất mãn.
Mời Ngô Thế Huân thì không nói, đứa nhỏ này bộ dạng người gặp người yêu, cười rộ lên là đã thấy mến rồi. Nhưng sao phải mang theo Kim Chung Nhân làm gì? Mình đâu có muốn mời nó? Mình với nó thân thiết gì đâu chứ?
Đương nhiên chỉ dám nghĩ trong lòng, đệ đệ ở trước mặt không thể ra vẻ keo kiệt, cho nên Bạch Hiền lại không thể đem mấy câu đó nói ra.
“Bạch Hiền à, đang ở chỗ nào vậy? Lâu lắm không gặp, ca mời em ăn cơm nha.”
Bạch Hiền vừa nhìn hai đệ đệ cao hơn mình ngồi ăn cơm rang kim chi vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm êm dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/longfic-exo-nghe-noi-em-tham-yeu-toi/13241/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.