Chương trước
Chương sau
Trần Hướng Vãn bắt được từ mấu chốt trong lời nói của Ngân Nhung: “Linh sủng?”
Ngân Nhung: “Đúng rồi, ngươi đừng nghe người ngoài lan truyền nói bóng nói gió, tuy rằng ta là một con mị yêu, còn bị lão tổ nuôi bên ình, nhưng hắn thật sự không coi ta hơn người đâu.”
Trần Hướng Vãn: “…”
Ngân Nhung sợ Trần Hướng Vãn không tin: “Hắn thật sự rất ghét ta, ngay cả liếc nhìn ta một cái cũng ngại phiền, còn đánh ta nữa. Đúng rồi, ở chỗ khuất nhất trong phòng ngủ của hắn, cách giường xa nhất, đặt một cái bồ đoàn, chỉ cho ta ngủ ở nơi đó, không được tới gần hắn.”
“Bồ đoàn?”
“Đúng vậy,” Chóp đuôi lú ra ngoài vạt hồng bào của y nhẹ nhàng phe phẩy, “Là cái bồ đoàn dành cho chó ngủ ấy.”
Nói rồi lại vội giải thích: “Tiên tôn để cho ta ngủ trong phòng ngủ hắn, là có nguyên nhân cả, hắn sợ ta cắn phá hư vườn thuốc của mình. Lúc ta mới đến không biết có vườn linh được —— ta sống dưới quê từ nhỏ đến lớn mà, có từng thấy gì tốt lành đâu —— không cẩn thận cắn hỏng một ít linh thảo rất đáng tiền, Tiên tôn rất tức giận. Đầu tiên là đánh ta một trận, sau đó không cho phép ta rời khỏi tầm mắt của hắn, không phải bởi vì hắn thích ta, mới lúc nào cũng nhìn ta, sợ ta gây rắc rối, thật đó.”
“Cực chẳng đã lắm hắn mới nuôi ta thôi, do thiếu nợ nhân quả với ta —— chuyện này có liên quan đến việc riêng của Tiên tôn, không tiện nói chi tiết, nhưng mà ta không có nói dối!”
“Hắn ghét ta lắm, ta nghe đệ tử của Thái Vi Cảnh nói, người mà hắn thích là ngươi.”
Ngân Nhung tự nhận là mình đã nói hết đầu đuôi ngọn nguồn sự việc rồi, những tưởng Trần Hướng Vãn sẽ yên tâm quay trở lại tìm Thành Dương Mục Thu, sau đó hai người họ như đôi chim liền cánh. Giống như trông mong của đệ tử Thái Vi Cảnh, thành một đôi thần tiên quyến lữ.
Song Trần thiếu tông chủ hoàn toàn không hề có ý định muốn rồi đi, vẫn tiếp tục hỏi: “Hắn thật sự đánh ngươi? Còn để cho ngươi ngủ ổ chó?”
Ngân Nhung cho rằng hắn không tin tưởng, vẫn còn nghi ngờ mình có gì mờ áp với lão tổ. Bèn hơi cắn môi, trong lòng thầm nói một tiếng “đắc tội”, nghĩ thầm: Ta nói như vậy cũng vì ngài mà thôi, giữa hai ta càng sạch sẽ bao nhiêu thì người trong lòng của ngài sau này càng bớt lo bấy nhiêu.
Thế là, Ngân Nhung thêm mắm dặm muối thao thao bất tuyệt kể lể Thành Dương lão tổ đã bắt nạt mình như thế nào ra hết, hoàn toàn bỏ qua một vài lần đối xử tốt với mình —— ví dụ như là cho y ăn thịt viên Trĩ Tuyết ngon lành, ví dụ như chong đèn lục tìm trong biển sách vở lọc ra công pháp thích hợp với yêu hồ nhất, ví dụ như thỉnh thoảng sẽ khoan dung cho phép y nằm trên án thư. Thậm chí là xoa xoa cái bụng mềm mại đầy lông tơ trắng tinh của y.
Chỉ nói ra những ghét bỏ mà lão tổ dành cho mình, không hề dối gian: “Nhân lúc không có hắn, ta lên giường lăn một vòng thôi, là hắn phải sai đám con rối nhặt nhạnh mấy canh giờ, chỉ sợ trên đó còn sót cọng lông nào của ta! Hắn ghét ta lắm!”
“Ngủ ổ chó thì cũng bình thường thôi, dù sao thì ta cũng là linh sủng của hắn mà. Tiên tôn từng nói “khác máu tanh lòng”, cả giới tu chân này ai không biết hắn ghét yêu, thì làm sao hắn có thể xem ta là người được chứ?”
“…”
Trần Hướng Vãn lẩm bẩm nói: “Hắn thế mà đối xử ngươi như vậy…”
Ngân Nhung đang cố hết sức có thể để gạt hết sạch sẽ quan hệ, nói muốn khô cả nước bọt, chợt thấy biểu cảm đó của Trần thiếu tông chủ, không khỏi thót lên trong lòng, có… có khi nào mình nói quá rồi không? Có phải miêu tả tổ tông không ra con người quá rồi không?
Trời ạ, vốn định giúp tổ tông theo đuổi đạo lữ mà, nhỡ đâu phản tác dụng hoàn toàn, sau này lão nhân gia biết được, lại chẳng đuổi đến trấn Tỳ Bà, lột da y?
Ngân Nhung ho nhẹ một tiếng, vội vã bù đắp: “Cũng không hoàn toàn trách hắn được, tất cả cũng là do ta không tốt, là do ta hay làm sai, thích bám lấy hắn, còn từng vọng tưởng… là ta nằm mơ giữa ban ngày, mới làm hắn thấy phiền, ta…”
Ngân Nhung lời chưa kịp ra khỏi miệng, suýt nữa đã buột miệng nói ra chuyện mình từng lăn giường với tổ tông rồi, vội vã ngưng miệng lại. Thử hỏi, ai mà chịu cho người mình không thích bán lấy mình, hết lần này đến lần khác làm chuyện đó, mà không thấy căm ghét đâu cơ chứ? Thế nhưng chuyện đó, thì không thể để cho một “người ngoài” như mình nói ra, hẳn phải do Thành Dương Mục Thu chính miệng nói cho Trần Hướng Vãn mới phải.
Nhưng mà, bộ dạng nói sai rồi vội im miệng đó của Ngân Nhung, trong mắt của Trần Hướng Vãn, thì mang một hàm nghĩa khác: Tiểu hồ ly tinh chắc đã bị bắt nạt rất nhiều, mới rụt rè nhút nhát như thế, ngay cả lên án sau lưng người kia cũng không dám.
Không biết tại sao, nghe thấy Mục Thu không thích tiểu hồ ly tinh này, hắn vốn nên yên tâm. Nhưng Trần Hướng Vãn vậy mà lại không thấy vui nổi, thậm chí nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt mình cụp đôi tai hồ ly, cúi đầu, căng thẳng đến mức móc móc ngón tay, trong lòng chợt nảy lên chút thương tiếc.
Thật sự không ngờ Mục Thu lại là con người như thế, trước mặt người ngoài đứng đắn nghiêm chỉnh, sau lưng thế, thế mà chà đạp chân tâm của người khác như vậy.
Trần Hướng Vãn: “Ngươi đã từng đối với hắn… vậy bây giờ…”
Trần Hướng Vãn hỏi rất mơ hồ, Ngân Nhung lại nghe rõ ràng, vội vàng phủ nhận: “Đã từng mà thôi, chỉ có một chút thôi! Ta bảo đảm là bây giờ không dám có tí ti ảo tưởng nào về Tiên tôn cả. Ngươi yên tâm, ta đã nói rõ ràng cho hắn rồi, cũng sẽ không bao giờ trở về Thái Vi Cảnh nữa, đời này sẽ không gặp lại, quãng đời còn lại không còn làm phiền đến hai người đâu!”
Trần Hướng Vãn vẫn không có lập tức lên đường về Vạn Kiếm Tông, bây giờ sắc trời đã tối, không thích hợp đi đâu, bèn ở lại trong khách điếm lớn nhất tại thành Phong Yên. Ngân Nhung cảm giác vận may trong vòng hai năm nay của mình không tệ, đi đến đâu cũng được ké ăn ké uống. Ví dụ như lúc này, Trần thiếu tông chủ mời khách, Ngân Nhung cũng được miễn phí nơi đặt chân.
Đây là một nhã gian phòng đôi, buồng trong là buồng ngủ chính, cách một tấm bình phong, còn có một chỗ để ngủ xa hoa không kém buồng ngủ chính.
Thì ra, thành Phong Yên đang vào ngắm mùa lá phong, thấp thoáng cầu kiều qua sông, mây đỏ như khói, trông rất đẹp mắt, cho nên du khách đông đảo, khách đến nghỉ trọ đông như mắc cửi —— rất nhiều khán giả nghe tiếng mà đến phần lớn là đệ tử các phái và các tán tu vừa mới tham gia thi đấu sư môn, tiện đường du ngoạn, cho nên phòng đơn đã đầy, chỉ còn sót lại phòng đôi hơi đắt.
Trần Hướng Vãn kiên trì chọn căn phòng sang trọng không kép gì phòng chữ Thiên, cũng mời khách rất hào phòng, Ngân Nhng thoạt tiên giả lả từ chối một hồi, rồi vui vẻ ở ké. Y nằm trên giường mỹ nhân. Vẫn cứ có cảm giác như là đang nằm mơ, lại một lần nữa bị yêu tộc xa lạ đuổi giết, được “tình địch” cứu, bây giờ mình còn được nằm kế bên tình địch.
Y ngáp một cái, cuộn thành một cục, đôi chân dài kẹp chăn, cái đuôi to bông xù xõa tung sau mông cũng cuốn lên, trên đó thiếu một đốm lông —— bị đám đại yêu gọt mất trong lúc loạn chiến.
Thế là Ngân Nhung bèn hóa thành nguyên hình, ôm đuôi đau lòng liếm lông, trong lòng thầm hồi tưởng lại câu Trần Hướng Vãn đã hỏi mình lúc ban ngày: “Ngươi đã từng có tình cảm với hắn, vậy bây giờ thì sao?”
Đúng là đã từng có. Thật ra thì lúc tổ tông mất trí nhớ, thật sự rất tốt, hắn may búp bê cho y, còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho y ăn, cho dù phải trải qua những ngày tháng giật gấu vá vai, nhưng lại có thi có vị. Thậm chí Ngân Nhung còn nghĩ rằng, cả đời này chỉ nuôi một lô đỉnh như thế này thôi, không cầu trường sinh, chỉ bình bình dị dị vui cười đùa giỡn cùng hắn, qua hết một kiếp đời.
Có điều là, chặc, vô tình đạo hại người, nhiều lần chịu uất ức như vậy, tổ tông nói quên là quên.
Thôi, cho dù không có vô tình đạo, thì y cũng không dám hy vọng xa vời, người ta là Tiên tôn cao cao tại thượng, mà y chẳng qua chỉ là một tiểu yêu tầm thường… đủ, đủ rồi, bây giờ hắn ghét mình như vậy, có mong tưởng cũng vô dụng.
Ngân Nhung ủ rũ trong chốc lát, lại nghĩ: Đúng là vẫn nên nghe lời giáo huấn của sư phụ, không để động tình, “dạo chơi trong rừng hoa”, chẳng vương một phiến lá, thà về nhà xưng vương xưng bá, tiêu tiền như nước, thì thể nào cũng được thật nhiều mỹ nhân tiền hô hậu ủng, không sướng hơn à?
Ngân Nhung nghĩ đến đây hòa hứng hơn hẳn, không kiềm được kích động nhảy cẫng lên, lộn một vòng trên giường, dùng móng vuốt đào chăn tạo thành một cái thoải mái, rồi mới ôm đuôi tiếp tục liếm lông.
Không biết, tất cả đều được Trần Hướng Vãn nhìn trong mắt.
Trần thiếu tông chủ không ngủ được, nhờ vào ánh nến, có thể nhìn thấy bóng người của Ngân Nhung đổ vào bình phong một cách rõ ràng. Thoạt tiên là đôi chân dài vươn ra, loáng thoáng nhìn thấy đường nét của bờ mông tròn trịa căng mẩy, và cả ngay bên cạnh bình phong, một bàn chân trần duỗi ra.
Nếu như thiên đạo thiên vị một vài mỹ nhân nào đó, đến ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt cũng có thể chạm khắc đến lung linh xinh đẹp. Ví dụ như đôi bàn chân đó, ngón chân tròn trịa mềm mại khéo léo, móng chân long lanh ngay ngắn, mu bàn chân trắng nõn nhỏ gầy, gan bàn chân và bụng ngón chân trắng trẻo lại ưng ửng hồng, dường như còn đang tỏa ra hơi ấm sau khi tắm rửa xong, cộng thêm
rõ rõ ràng ràng nhìn đến Ngân Nhung đánh vào bình phong thượng cái bóng, đầu tiên là triển khai một cặp chân dài, cũng có thể nhìn đến tròn vo mông mẩy đường viền, cùng với từ bình phong bên cạnh, duỗi ra một con đi chân trần.
Thiên đạo nếu là yêu chuộng nào đó một số mỹ nhân, liền ngay cả chi tiết vụn vặt cũng có thể điêu khắc được linh lung mỹ hảo, thí dụ như cặp kia chân, ngón chân viên viên êm dịu khéo léo, móng tay chỉnh tề long lanh, mu bàn chân trắng nõn nhỏ gầy, gan bàn chân cùng chỉ bụng rồi lại từ trong trắng lộ ra hồng nhạt, phảng phất còn tản ra vừa tắm rửa xong nhiệt độ, cùng với mùi thơm ngát của bồ kết.
Không duyên không cớ khiến cho người ta nhớ lại, ngay ban ngày ban mặt, giữa phường nhuộm phơi đủ các loại vải sặc sỡ màu sắc, giọng nói như đầu độc của người thiếu niên, cùng với làn hương lành lạnh mê hoặc lòng người.
Bỗng chốc, bóng người gầy gò xinh đẹp biến mất, hòa thành một quả cầu lông. Bóng hồ ly xõa tung trên bức bình phong, trông càng có vẻ mượt mà, cục lông nhỏ còn rất không ngoan, chốc thì cuộn thành quả bóng, tự liếm đuôi của mình, chốc thì hai cái móng vuốt trước cào cào thật nhanh, nghiêm túc cẩn thận cong cái mông tròn vểnh lên bới chăn.
…hình như, “tình địch” của hắn không đáng ghét như trong tưởng tượng, thậm chí còn hơi đáng yêu.
Các tu sĩ Vô Lượng Tông dù đánh lui một nhóm đại yêu, song cuối cùng vẫn thất bại tan tác quay về, lui thẳng ra khỏi phong khói thành, sầu lo suy nghĩ nên phục lệnh như thế nào đây.
“Sư huynh, cuối cùng thì con hồ ly đó đã làm gì thế? Mà tại sao bị nhiều yêu tộc đuổi giết như vậy? Y không phải là nhân tình của Thành Dương lão tổ hay sao?”
“Là nhân tình của Thành Dương chưởng môn, thế còn chưa đủ nữa à? Chúng ta phụng mệnh đuổi theo y, để thăm dò dị động của Triêu Vũ Đạo quân, ta nghe chưởng môn sư bá từng nói, vô tình đạo sợ nhất là động lòng, cũng nên động lòng nhất. Nói chung là có ảnh hưởng đến tu vi của hắn, sắp tới có khả năng sẽ tác động đến địa vị của Vô Lượng Tông chúng ta và Thái Vi Cảnh đó.”
“Nghe nói Nhân Hoàn trưởng lão từng tận mắt thấy hai người đó… ân ái như đạo lữ bình thường!”
“Trưởng lão nhìn lầm rồi. Thành Dương lão tổ tu vô tình đạo đấy, trước giờ chẳng xem mỹ nhân là gì, đã nhiều năm như vậy, từ Tứ Tông Bát Phái, đến bảy mươi hai động, co đến các môn phái nhỏ không đủ tư cách đếm không hết, muốn bấu víu quan hệ với Thái Vi Cảnh, dâng tặng nhiều vô số mỹ nhân. Không những lão tổ không buồn nhìn bất cứ một ai, mà còn khiến cho bao nhiêu mỹ nhân vì bị hắn từ chối nên uất ức, để mình buông thả luôn đó sao? Thế nên, tại sao hắn có thể động lòng được chứ, lại còn với một con yêu hồ?”
“Nhan sắc của con hồ ly tinh đấy không phại hạng thường, các ngươi cũng thấy hết rồi đúng không?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cùng im lặng gật gù, không ai lên tiếng dị nghị. Mức độ xinh đẹp của người thiếu niên tai hồ ly đó, đặt cùng một chỗ với những oanh oanh yến yến trước đây, thì càng làm cho người ta sáng mắt hơn, khó có từ ngữ miêu tả.
Song vẫn có đệ tử gượng gạo miêu tả: “Y ấy, ngoài trừ xinh đẹp ra, thì còn một khí chất khó hình dung, rất quyến rũ, đó là… vừa ngây thơ, lại vừa có một nét gì đó lẳng lơ ——”
Lời còn chưa dứt, đã bị sư thúc của mình đánh vào đầu, “Nói năng cho cẩn thận! Thân là đệ tử đại tông, sao có thể nào nói chuyện thô bỉ như thế?”
“Đúng rồi, yêu tộc đột nhiên trở nên hung hăng ngang ngược, ta cảm giác được chút gió thổi cỏ lay.”
Vừa nói xong, đám tu sĩ không không còn bàn tàn về diễm sắc của con mị yêu trong truyền thuyết kia nữa, cùng nghiêm nghị cẩn thận đưa tai qua, chỉ nghe thấy người đó nói: “Nghe nói yêu tộc tìm được tin tức về thiếu chủ.”
“Thiếu chủ gì cơ?”
“Năm đó sau khi Yêu vương Tương Mị chết, nghe nói có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ… vốn tưởng là từ lúc lão tổ tàn sát Lộc Ngô Sơn, cùng nhau chết hết rồi, hình như gần đây có tin mới, hành động khác thường của bọn chúng, có thể là bởi vậy, hiểu nhầm con mị yêu kia.”
cái mồ côi từ trong bụng mẹ… Vốn tưởng rằng từ lúc lão tổ tàn sát Lộc Ngô Sơn thì, liền cùng nhau chết trẻ, gần đây tựa như lại có tin tức mới, nói vậy chúng nó dị động, chính là bởi vậy, có thể hiểu lầm con kia mị yêu a.”
“Nghe nói Hồ Ngân Nhung từng biểu diễn “Hàn Tô Triền” trong bí cảnh, có lẽ y thật sự là…”
“Ây, sao có thể chứ, nếu như là thật, thì Thành Dương lão tổ đã sớm nhổ cỏ tận gốc, lại nói, đường đường là đời sau của Yêu vương Tuyết Sơn, sao có chuyện chỉ là một con mị yêu làm điệu làm bộ chứ?”
Cho dù xà yêu kỳ Pháp Tướng che giấu manh mối được, nhưng bản thân nó đã là manh mối rồi. Có lẽ còn gạt được đại đa số các tu sĩ cỡ Huyền Loan, Huyền Tư, Huyền Phong, Huyền Thái, nhưng lại không làm khó được Thành Dương lão tổ.
Bốn vị cao thủ của Vạn Kiếm Tông bất tri bất giác thành thuộc hạ lâm thời của Thành Dương lão tổ, nghe lời lão nhân gia răm rắp. Thế là dưới, mưu tính của lão tổ, bốn người lần theo sát cả quãng đường, từ thành Phong Yên đuổi đến trấn Chương Ất cách ba trăm dặm.
Ngân Nhung cứ có cảm giác Trần Hướng Vãn hình như không hoàn toàn tin tưởng mình —— nếu không thì tại sao sau khi y đã nói rõ ngọn nguồn rồi, vẫn rề rà chưa rời đi? Trái lại còn muốn kết bạn đi chung với y nữa.
Mặc dù đường từ thành Phong Yên về trấn Tỳ Bà và Vạn Kiếm Phong thì cơ bản là giống nhau, nhưng Ngân Nhung lại không biết ngự kiếm, tốc độ không thể nhanh được, thế màTrần Hướng Vãn cũng không để ý.
Không để ý thì không để ý.
Tốc độ của Ngân Nhung không những không nhanh, mà y cũng không vội vàng —— y phát hiện ra, có tiền và không có tiền thật sự là hai thế giới! Trước đây thì xa nhất là đi từ trấn Tỳ Bà đến Tuyết Quật Cốc, quá lắm là đào được một vài đồ rừng đông lạnh mang về làm đồ ăn. Bây giờ thì trong lục lạc chứa đồ đã có linh thạch xài không hết, nên giờ y mới biết, thì ra ở bên ngoài vui như vậy!
Ngân Nhung vừa gặm xôi gà lá sen thơm ngát, vừa chờ người nặn đồ chơi bằng đường, rất vui vẻ. Còn Trần Hướng Vãn thì cũng ra dáng như là “vất vả lắm mới chạy ra một chuyến không bằng đi chơi một chút”, đứng bên cạnh y, cầm một cái quạt trước ngực từ tốn quạt, rất thong thả.
Ngay lúc này Thành Dương Mục Thu tìm đến hai người vào.
Mười mấy ngày day dứt trong Thái Vi Cảnh, lại thêm những ngày nhọc nhằn tìm kiếm dọc đường, vừa nhìn thấy người thiếu niên áo đỏ đẹp đẽ đó, Thành Dương Mục Thu có một thoáng chốc sinh lòng sợ sệt.
Trong lúc hắn đang do dự thì bốn vị tu sĩ của Vạn Kiếm Tông đã kích động hô lên tiếng: “Thiếu tông chủ!”
Thành Dương Mục Thu sững sờ, bây giờ mới bất ngờ nhận ra, thế mà Trần Hướng Vãn cũng có mặt?!
Tức thì nghe thấy bốn người kia hô lớn: “Thiếu tông chủ, tìm được ngài rồi! Lão tổ rất lo lắng cho ngài, vất vả đi tìm cùng bọn ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.