Lúc Thành Dương Mục Thu lên tiên phảng, thì nhận được phong thư từ biệt đó.
Nội dung thư không dài, chỉ là một vài nét bút ít ỏi, còn có dấu tích dùng nước bôi xóa mực, chữ vừa to vừa xấu, người bình thường chỉ nhìn thoáng qua một cái là có thể đọc được hết toàn bộ, huống chi là Thành Dương lão tổ từ trước đến giờ đọc nhanh như gió?
Thế nhưng hắn cầm thư, sững sờ thật lâu không cử động, lá thư mỏng manh như sắp rách ra. Hi Hạc nhìn ngó khuôn mặt đã đen như đáy nồi của sư tôn nhà mình, rén quá phải cúi thấp đầu không dám nói lời nào, trong lòng thấy ân hận hết sức, tại sao lại nóng đầu đưa thư của tiểu hồ ly cho sư tôn chứ? Đây rõ ràng là Ngân Nhung chọc ngài ấy không vui! Chuyện của phu phu hai người, lại tai bay vạ gió vào con cá trong chậu là hắn đây, tội lỗi tội lỗi!
Song, cứ mãi giằng co ở đây như thế cũng không phải việc hay, vẫn còn hơn hai trăm đệ tử đang chờ trên tiên phảng nữa, Hi Hạc lấy dũng khí: “Sư tôn? Y nói gì vậy, có cần phái người đi tìm thử không ạ?”
Thành Dương Mục Thu vò lá thư thành một nắm, tùy ý ném xuống đất: “Không cần! Giữ nguyên kế hoạch khởi hành, về Thái Vi Cảnh.”
…thái độ đó của sư tôn, chắc là hai người họ thật sự tách ra rồi sao?
Nhưng mà Hi Hạc không dám hỏi nữa, vội đáp lại một tiếng, rồi lui ra ngay.
Chờ đồ đệ của mình đi ra khỏi cửa, Thành Dương Mục Thu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/426965/chuong-49.html