Hai người không tán gẫu bao lâu, đã có con rối đến mời Hi Hạc sang gặp Thành Dương Mục Thu. 
Trong lòng Ngân Nhung nghĩ đến chuyện “mất trí nhớ”, không kiềm được lén lút đi theo từ đằng xa xa. Thành Dương Mục Thu gặp gỡ đồ đệ trong một gian đại diện, Ngân Nhung không dám gây ồn, bèn hóa thành tiểu hồ ly ở ngay cửa ra vào, cuộn cái đuôi to nằm nhoài trên thềm đá. 
Cái đuôi bông xù màu đỏ sẫm mềm mại, chóp đuôi trắng tinh vung qua vẩy lại, cục lông nhỏ nặng nề tâm sự hồi tưởng lại: Nếu như nói là mất trí nhớ, thì tất cả mọi chuyện sau khi gặp lại thật sự có thể dễ dàng giải thích được. 
Lô đỉnh nhà mình trở mặt không nhận hồ ly, khí chất trên người cũng có phần thay đổi. 
Nghĩ thế mới thấy khí thế của hắn bây giờ, giống khi mới gặp y như đúc. Chắc là đúng như lời Hi Hạc đã nói, Thành Dương Mục Thu không lừa mình, mà là thật sự mất trí nhớ. 
Ký ức mà hắn quên vỏn vẹn chỉ có những ngày chung đụng với mình? 
Thế cũng… chó quá rồi! 
Ngân Nhung tức giận nghĩ, thứ nam nhân chó má, nhà ngươi đúng là một tên Trần Thế Mỹ ông trời chọn mà! Mất trí nhớ mà cũng mất đúng vậy nữa. 
Y ôm một bụng tức, đúng lúc nhìn thấy con rối đang đứng canh giữ ngoài cửa ra vào, không nhịn được giận chó đánh mèo —— muốn lấy thứ gì đó của Thành Dương Hoành ra xả. 
Thế là, lúc Hi Hạc từ trong đại điện lui ra, nhìn thấy “yêu phi” đang nhảy tưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/426948/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.