Chương trước
Chương sau
Thành Dương Mục Thu không trả lời, chỉ như có điều suy nghĩ nắn vuốt lục lạc trên cổ Ngân Nhung, nói: “Lấy viên Niết Bàn Vũ Tuế và cây dao khắc đó ra cho ta xem thử.”

Ngân Nhung biết lô đỉnh của mình chuẩn bị giúp mình, vội vội vàng vàng lấy hai thứ đó ra, đồng thời không nhịn được hỏi: “Ngài thật sự tin ta đã gặp được Hữu Từ Đạo quân sao?”

Thành Dương Mục Thu đáp: “Lời ngươi nói, tất nhiên là ta tin.”

Sau đó Ngân Nhung nhìn thấy Thành Dương Mục Thu đưa lưng về phía mình xoay viên Niết Bàn Vũ Tuế qua lại, người thanh niên ngồi ngược sáng, bóng lưng trông cao to rắn chắc. Chẳng biết qua bao lâu, Thành Dương Mục Thu trả hai món đồ y nguyên không có gì thay đổi lại cho Ngân Nhung.

Ngân Nhung không khỏi thấy hơi thất vọng: “Ngay cả ngài cũng không biết sao?”

“Biết,” Thành Dương Mục Thu nói, “Nhưng mà cái này là cơ duyên của ngươi, cần ngươi tự mình cầm dao làm, ta có thể dạy cho ngươi.”

Ngân Nhung phát hiện hình như Thành Dương Mục Thu không tự xưng “bản tôn”, mà xưng là “ta”, Ngân Nhung giật giật tai hồ ly trên đỉnh đầu, “Đa tạ Tiên tôn.”

“…” Thành Dương Mục Thu, “Ngươi cứ nhất định phải xa lạ như vậy với ta sao?”

Ngân Nhung lập tức trả lời: “Không lạ không lạ, không phải tối hôm qua chúng ta đã làm hết rồi sao?”

Thành Dương Mục Thu bị chặn họng, cố tình nhắc lại chuyện kia: “Ngày hôm đó, ngay trước bia mộ của sư tôn, ta có hỏi ngươi một câu, bây giờ có đáp án chưa?”

“…”

Ngân Nhung biết mình tránh không khỏi, dù sao thì cái gì nên đến cũng sẽ đến.

Y lại chui vào trong chăn gấm thêu uyên ương hơi co mình lại, cẩn thận từng chút một hỏi: “Từ chối có được không?”

Tai hồ ly trên đỉnh đầu vật nhỏ cúp về sau áp sát xuống, nỗi lòng viết hết lên mặt: Bản yêu không muốn, nhưng nếu như ngươi bắt kỹ nữ làm dân thường thì cũng đành thuận theo thôi.

Trong lòng Thành Dương Mục Thu chợt thấy chua xót, cũng càng cảm thấy bức bối.

“Thôi, ngươi đã không muốn rồi, ta còn ép ngươi được sao?”

Ngân Nhung thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy chỉ thế này thì không giống với tính cách của tổ tông. Bằng vào sự hiểu biết của y đối với Thành Dương Mục Thu, chuyện mà lão nhân gia muốn làm, tất nhiên sẽ dùng hết mọi thủ đoạn —— sử dụng vũ lực, lấy thế đè người, hẳn là hắn đã quen tay hay làm rồi.



Thế mà không ép mình?”

Ngân Nhung vô thức vẫy vẫy chóp đuôi ló ra ngoài áo ngủ màu đỏ thẫm bằng gấm, bụng thầm bảo: Chắc là không phải cực kỳ thích, nên mới không ép buộc nhỉ?

Có lý.

Chính y cũng từng rất thích rất thích “quý lô đỉnh” mà, muốn nuôi hắn cả đời, nhưng qua thời gian lâu đời, nhận được nhiều lời từ chối hôn nữa, thì sẽ không còn muốn đối đãi nhiệt tình song lại bị coi nhẹ. Đủ để thấy “thích” không đáng giá đến mức nào, dễ dàng bị mài mòn như thế.

Còn Thành Dương Mục Thu thì đã mất hết những ký ức khi chung đụng cùng mình rồi, những gì hắn còn nhớ, chẳng qua chỉ là mình lúc mặt dày nhào vào người hắn, với mấy lần ngủ với nhau mà thôi.

Chẳng lẽ lúc mình bám lấy hắn, hắn không thích, khi mình rời đi rồi, lại đột nhiên thấy thơm ngon hơn?

Thế chẳng phải hèn quá rồi sao.

Không thể nào không thể nào.

Thành Dương Mục Thu cứ vậy ở lại Tú Xuân Lâu.

Ngoại trừ đêm đêm giúp Ngân Nhung “luyện tập thuật thải bổ” ra, thì ban ngày hắn chỉ canh giữ luyện công bên cạnh tiểu hồ ly của mình —— Ngân Nhung bị chơi đùa không còn chút sức nào, ban ngày phải ngủ bù —— hoặc là xử lý một ít sự vụ các đồ đệ không dám tự ý quyết định trong môn từ xa.

Chỉ chớp mắt, hắn đã ở lại đây mười bảy ngày.

Trọn tám mươi ngàn linh thạch thượng phẩm, đừng nói là mười bảy ngày, cho dù có ở mười bảy tháng thì Tú Xuân Lâu cũng kiếm bộn rồi. Khổ nỗi là, các khách nhân từng được nhìn thấy phong thái của Ngân Nhung đều đang đứng đều ngồi không yên.

Thông qua sự sắp đặt tỉ mỉ của Thanh Minh Lang, sớm đã kéo căng sự mong chờ của các vị công tử bột dành cho “Hồng Tụ công tử”. Mà trong lễ Sơ Long hôm đó, tất cả những người nhìn thấy dung mạo của Ngân Nhung, chẳng những không thất vọng, trái lại còn kịnh động như gặp thiên nhân, cũng là lý do khiến cho buổi đấu giá tăng cao, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Rất nhiều thế gia công tử, đại yêu, tu sĩ đều đang chờ đợi, khi nào vị đại gia thần bí dám bỏ ra tám mươi ngàn linh thạch thượng phẩm đó rời đi, là lúc đến tìm Hồng Tụ công tử bàn từ thi từ ca phú cho đến dạo núi Vu.

Tiếc là, vị đại gia thần bí đó đến nay vẫn không hề có ý định rời đi, như là định nán lại lâu. Điều đó làm ảnh hưởng đến các ân khách nghe tiếng thơm tìm đến, ngày nào cũng có ân khách đến hỏi hắn là khi nào thì người kia mới đi liên tục không nghỉ. Mỗi một lần khéo léo từ chối ân khách, Thanh Minh Lang đều có cảm giác như mình vừa đẩy linh thạch trắng tinh khôi ra vậy, con tim rỏ máu.

Không chỉ như thế, tất cả các tiểu quan quán trên hoa phố đều đang bắt chước Ngân Nhung, đâu đâu cũng đưa ra ít nhất là một vị công tử trẻ tuổi mặc áo đó, kiểu dáng xiêm y, đến cả hoa văn cũng giống y như trong hôm Ngân Nhung mặc.

Không ít ân khách thất vọng từ Tú Xuân Lâu trở về, đều chạy đến nơi khác giải quyết vấn đề, Thanh Minh Lang tức giận đến muốn ra đầu phố chửi.

Cuối cùng thì hắn đã không nhịn được nữa, gom hết dũng khí đi tìm Thành Dương Mục Thu ám chỉ, gõ cửa hỏi: “Tiên trưởng, ngài có bận không?”

Một lát sau, cửa phòng mở ra, Thanh Minh Lang đối diện với khuôn mặt vô cảm của Thành Dương Mục Thu, nhất thời thấy hơi sợ, lại nghe thấy đối phương tốt tính thấp giọng nói: “Có việc đi ra ngoài nói, y còn đang ngủ.”

Thanh Minh Lang tự nhận mình kiến thức rộng rãi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn vừa nhìn thấy một người là sợ sệt, rõ ràng là thái độ của người vẫn khá là bình thường… không chừng đây là không giận tự uy nhỉ.

Thanh Minh Lang cười theo: “Tiên trưởng, là như vậy này. Theo quy tắc của Tú Xuân Lâu, một vị công tử nào đó Sơ Long, quá lắm cũng chỉ là một đêm xuân, tất nhiên là số tiền ngài bỏ ra quá cao, để cho Hồng Tử phục vụ ngài nhiều hơn cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng mà, ha ha ha, với sắc đẹp của Hồng Tụ bọn ta thì đừng nói là đầu bảng Tú Xuân Lâu, thậm chí có thể xưng y là hoa khôi của thành Lộc Ngô. Chắc ngài cũng từng nghe nói rồi, tần lâu sở quán nhìn Lộc Ngô, Lộc Ngô tạ quán nhìn Thanh Tú Xuân. Vậy nên nếu nói y là công tử nổi danh nhất giới tu chân cũng không quá đáng…”

“Cuối cùng thì ngươi muốn nói gì?”

Một câu hỏi bình bình thường thường, làm Thanh Minh Lang sợ đến mức đứt ngang mạch suy nghĩ.

Thành Dương Mục Thu lại nói ra miệng hộ hắn: “Muốn tăng giá nữa?”

Thanh Minh Lang: “Không dám không dám!”



Thành Dương Mục Thu: “Không sai, bán Ngân Nhung cho một người khác thì càng có lời hơn nữa. Ngươi cho rằng bản tôn bỏ ra tám mươi linh thạch thượng phẩm, đã rỗng túi rồi?”

Thanh Minh Lang vội vã: “Không dám không dám!”

Thành Dương Mục Thu: “Bản tôn không bao giờ thiếu linh thạch, có điều, ngươi đã muốn đuổi ta đi, cũng được.”

Thanh Minh Lang còn chưa kịp mừng đã nghe thấy vị đại gia khí thế mạnh mẽ này lạnh nhạt nói: “Ta chuộc thân cho y.”

Thanh Minh Lang: “??!!”

Thanh Minh Lang suýt chút nữa khóc thành tiếng: “Không được đâu, khó khắn lắm Tú Xuân Lâu mới có một hoa khôi xinh đẹp kinh động tứ tọa như vậy, ngài mang y đi rồi, là mang mạng của ta luôn! Tiên trưởng ngài rộng lòng từ bi, Hồng Tụ chẳng qua chỉ là khách qua đường từng được ngài sủng hạnh thôi, nhưng tiểu nhân đây không thiếu y được! Y là mạng của ta đấy!”

“Là gà đẻ trứng vàng nhỉ.” Thành Dương Mục Thu nhẹ giọng nói, “Sao ngươi biết, ta có thể thiếu y được chứ.”

Thanh Minh Lang: “Tiên trưởng —— ”

Những lời sau đó không thể nào nói ra được, Thanh Minh Lang bị cấm khẩu, Thành Dương Mục Thu không có tâm trạng nói nhiều với hắn, dứt khoát đưa ra kết luận: “Tối nay, chờ y thức dậy ngươi vào nói cho y.”

Tuy rằng kỹ thuật lấy lòng người của Thành Dương Mục Thu đã có bước tiến tăng vọt như gió, nhưng vẫn không kiềm được dằn vặt cả đêm, nên dạo gần đây Ngân Nhung bị ép đến mức ngày ngủ đêm làm, mở mắt ra là thấy mặt lô đỉnh của mình.

Tối nay vừa dậy, lại phá thiên hoang địa bất ngờ nhìn thấy một người khác.

Thanh Minh Lang miễn cưỡng vui cười: “Hồng Tụ, vị, vị tiên trưởng kia đã một phát bao ngươi hết nửa năm, ha ha nên từ đây trở đi, ngươi đã là người của tiên trưởng rồi, muốn theo hắn đến chân trời góc biển thế nào cũng được, đến ngày hẹn hẳn về, huhuhu.”

Ngân Nhung: “…ngươi khóc cái gì?”

“Ta không nỡ bỏ ngươi hu hu hu!” Hình như Thanh Minh Lang muốn nhào vào người Ngân Nhung, nhưng không biết tại sao lại gắng gượng kiềm xuống, khịt khịt mũi nghiêm mặt nói, “Ha ha ha, đừng quan tâm, con người của ta dễ xuân đau thu buồn, nửa năm sau chúng ta gặp lại!”

Ngân Nhung lén nhìn về phía Thành Dương Mục Thu, lặng lẽ kéo Thanh Minh Lang sang một bên, “Không phải đã nói là, ở lại Tú Xuân Lâu thêm một thời gian nữa, ngươi cho ta chọn trên dưới một trăm mỹ nam cực phẩm, sao giờ có thể tùy tiện bán đứng ta như thế?”

“Không phải bán, chỉ là tạm thời thôi, hết cách rồi, tiên trưởng trả nhiều lắm!” Thanh Minh Lang nhẫn nhịn nỗi đau lòng như bị dao cắt, nói theo những gì Thành Dương Mục Thu đã dặn, “Ân khách có việc phải đi xa, muốn dẫn một người theo bên mình bầu bạn cũng là chuyện bình thường thôi. Tiên trưởng đã nói, xong chuyện rồi sẽ cho ngươi quay về, không chừng không được nửa năm đau, nhưng sẽ không thiếu linh thạch cho ngươi đâu. Nào nào, để ta mang hai phần tiền ra thanh toán theo khế ước cho ngươi.”

Ngân Nhung: “…hắn nói vậy thật à? Chỉ vì đi đường cô đơn? Không nói gì nữa hết?”

Thanh Minh Lang ngừng một chút rồi cười: “Còn nói gì nữa? Chẳng lẽ chuộc thân cho ngươi hay sao, ha, ha ha, Hồng Tụ, hành nghề của chúng ta lâu rồi, phải nhớ kỹ là không được động lòng với ân khách. Ai cũng chỉ là duyên bèo nước gặp nhau, ngài ấy ưa thích cơ thể của ngươi thôi, ngài ấy cho linh thạch, ngươi hầu hạ ngài ấy chỉ đơn giản vậy thôi.”

Ngay khi vừa nghe thấy lời dặn dò đó của Thành Dương Mục Thu, Thanh Minh Lang suýt chút nữa trật khớp hàm, kiểu thao tác ngược ngạo gì thế này? Bình thường thì ân khách nào muốn một tiểu quan nào đó, thì đều chỉ hận không thể treo lời thề non hẹn biển bên mép, nhưng vị đại lão này thế mà lại bơi ngược dòng. Rõ ràng là làm như thế, vậy mà không cho nói, còn bảo mình nhấn mạnh hai người chỉ là quan hệ buôn bán đơn thuần.

Nhưng Thanh Minh Lang càng không ngờ nữa là, hoa khôi của mình khi nghe được điều đó, lại lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng thong thả hơn: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”

Có lẽ là ăn ngon bén mùi, vẫn có thể hiểu được, dù sao thì mình cũng là hoa khôi mà.

Ngân Nhung cho rằng Thành Dương Mục Thu nhất định sẽ mang mình về Thái Vi Cảnh, lại không nghĩ rằng, lão nhân gia thế mà qua cửa nhà song không vào, đi vượt qua cả Thái Vi Cảnh, tiếp tục về hướng phía trước.

Lướt qua Tuyết Quật Cốc, là tới trấn Tỳ Bà.

Quả thật, vinh quang trở về quê cũ, áo gấm về nhà, là giấc mộng cho tới tận hôm nay của Ngân Nhung, nhưng y vạn lần không nghĩ là sẽ dùng phương thức như thế để trở về, hai người chạy đi không ngừng không nghỉ, hao phí không ít thời gian, chỉ vì về trấn Tỳ Bà?

Ngân Nhung: “Tiên tôn, ngài tới cái chỗ nhỏ xíu này làm gì?”



Tất nhiên là bởi vì ngươi muốn đến.

Nhưng Thành Dương Mục Thu không lộ chút kẽ hở ra nào, nói mà chẳng có cảm xúc gì: “Có việc.”

Ngân Nhung: “Việc gì?”

“…” Thành Dương Mục Thu vẫn chưa bịa ra.

Cũng may Ngân Nhung rất nhanh đã thức thời nói: “Nhất định là chuyện trong môn phái, xin lỗi, ta không nên hỏi.”

Thành Dương Mục Thu “ừm một tiếng, lại hậu tri hậu giác ý thức được có lẽ mình vừa rồi quá lạnh lùng. Đang định bù đắp, nhưng bất chợt cảm nhận thấy có một luồng yêu khí xa lạ phả vào mặt, trên đất trồi lên thành gò, kéo ra một đường kéo thật dài, tốc độ cực nhanh, đầu tiên là một cái lá cây màu xanh biếc chui ra ngoài, sau đó hóa thành một nữ nhân yêu mị y sam xốc xếch.

“Mi còn biết đường về?!” Nữ nhân đầu tiên là véo tai Ngân Nhung rồi như nước chảy mây trôi kéo Ngân Nhung vào trong ngực, “Nhóc con chết tiệt! Ta nhớ con chết đi được!”

Y phục của nữ nhân có kiểu làm khác với cái áo lông đỏ mà Ngân Nhung mỗi lần hóa hình song kết quả lại giống nhau đến kì diệu —— mặc vào càng khiến người ta mơ mộng xa xăm hơn cả không mặc.

Cổ áo lướt xuống đến vai, Ngân Nhung vừa khéo bị cô ta đè lên yếm của mình.

“…”

Thành Dương Mục Thu vô cùng phẫn nộ, ngay khoảnh khắc chuẩn bị tỏa uy thế có thể đè chết nữ nhân phóng đãng này, thì nữ nhân đó đã đột ngột buông Ngân Nhung ra, trong khoảnh khắc hóa thành một đại hán trung niên râu ria xồm xàm, mắt hổ trừng trừng với Thành Dương Mục Thu: “Sao ngươi cũng về theo nữa?”

Khóe môi Thành Dương Mục Thu cong lên cười gằn, “Ngươi —— ”

Cũng may Ngân Nhung lúc này xen mồm: “Sư phụ, chuyện này nói ra thì dài lắm, chờ về con kể lại từ từ cho người nghe!”

“Sư phụ?” Thành Dương Mục Thu kinh ngạc nói.

Đông Liễu Đạo quân hừ lạnh: “Sao nào? Ngươi không nhận ra ta, lại mất trí nhớ rồi?”

Người không biết không sợ, Đông Liễu kéo đồ đệ của mình qua, rất bất mãn nói: “Lấy lại được yêu đan là đủ rồi, còn dẫn theo về làm gì nữa? Giờ mà ông đây thấy thằng ranh đấy là nổi máu liền! Sư phụ đã nói với con nhiêu lần rồi, điều quan trọng nhất của mị yêu là không được động lòng, lúc đó con không nghe lời sư phụ khuyên, vì cứu hắn, suýt chút nữa đã bỏ cả mạng mình…”

Ngân Nhung liều mạng nháy mắt với Đông Liễu, tiếc là sư phụ không chịu nể mặt mũi, trái lại còn cả giận nói, “Rồi sao, nói nó một câu con không nỡ à? Con thích nó vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.