Thành Dương Mục Thu không trả lời, chỉ như có điều suy nghĩ nắn vuốt lục lạc trên cổ Ngân Nhung, nói: “Lấy viên Niết Bàn Vũ Tuế và cây dao khắc đó ra cho ta xem thử.”
Ngân Nhung biết lô đỉnh của mình chuẩn bị giúp mình, vội vội vàng vàng lấy hai thứ đó ra, đồng thời không nhịn được hỏi: “Ngài thật sự tin ta đã gặp được Hữu Từ Đạo quân sao?”
Thành Dương Mục Thu đáp: “Lời ngươi nói, tất nhiên là ta tin.”
Sau đó Ngân Nhung nhìn thấy Thành Dương Mục Thu đưa lưng về phía mình xoay viên Niết Bàn Vũ Tuế qua lại, người thanh niên ngồi ngược sáng, bóng lưng trông cao to rắn chắc. Chẳng biết qua bao lâu, Thành Dương Mục Thu trả hai món đồ y nguyên không có gì thay đổi lại cho Ngân Nhung.
Ngân Nhung không khỏi thấy hơi thất vọng: “Ngay cả ngài cũng không biết sao?”
“Biết,” Thành Dương Mục Thu nói, “Nhưng mà cái này là cơ duyên của ngươi, cần ngươi tự mình cầm dao làm, ta có thể dạy cho ngươi.”
Ngân Nhung phát hiện hình như Thành Dương Mục Thu không tự xưng “bản tôn”, mà xưng là “ta”, Ngân Nhung giật giật tai hồ ly trên đỉnh đầu, “Đa tạ Tiên tôn.”
“…” Thành Dương Mục Thu, “Ngươi cứ nhất định phải xa lạ như vậy với ta sao?”
Ngân Nhung lập tức trả lời: “Không lạ không lạ, không phải tối hôm qua chúng ta đã làm hết rồi sao?”
Thành Dương Mục Thu bị chặn họng, cố tình nhắc lại chuyện kia: “Ngày hôm đó, ngay trước bia mộ của sư tôn, ta có hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/3142463/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.