Chương trước
Chương sau
"Ha ha, ha ha. Là vị huynh đệ ở đâu, chẳng lẻ không hiểu được quy củ, không được gây chuyện với người nhà sao?" Vương Siêu nấp ở trong góc tối, nghe thấy dưới lầu truyền lên thanh âm của Tào Nghị. Trong chốc lát, tiếng bước chân thình thịch càng ngày càng gần, hiển nhiên là Tào Nghị được người dẫn lên.
Tào Nghị lúc này tuy ha hả cười to, nhưng ngữ khí cũng thực bình tĩnh, tựa hồ bão táp tới trước mặt cũng không lay chuyển.
"Ngữ khí này cũng không giống cảnh sát? Lại giống như dân giang hồ hơn, hay là Tào Nghị có hai thân phận, như là Vô gian đạo vậy?" Vương Siêu trong lòng âm thầm nghĩ, sau đó chậm rãi điều chỉnh thân thể đến vị trí tốt nhất, để tùy thời phát ra một kích lôi đình.
"Tào đội trưởng có thể nói là quý nhân hay quên, một tháng trước ngài tại vùng biển phía Bắc, một người một thuyền, truy đuổi người của lão bản của chúng ta hơn mười lần, còn lấy đi không ít hàng hóa. Thật có thể nói là có dũng có mưu, thật là một Thường sơn Triệu Tử Long thế hệ mới, lão bản chúng ta nghe nói có nhân vật này, hoan hỉ không thôi, thật vất vả mới tra được nơi ẩn thân của ngài, vì thế mới phái huynh đệ chúng ta đến đây, chẳng qua Tào đội trưởng chính là địa đầu xà ở nơi này, huynh đệ chúng ta cho dù là cường long cũng không dám quang minh chính đại trêu chọc ngài phải không? Đành phải xuất ra hạ sách này, dẫn địa đầu xà xuất động".
Đại hán đầu trọc từ trong phòng đi tới, vừa lúc gặp Tào Nghị đang từ cầu thang đi lên. hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều hết sức cảnh giác.
"Thì ra các ngươi là người của tập đoàn Hoa Nam Trần thị, nói, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Tuy con gái trong tay người khác, Tào Nghị vẫn trấn định tự nhiên, trước tiên dò xét bốn phía một chút, sau đó đem ánh mắt dừng lại trên người đại hán đầu trọc.
"Một, chúng ta muốn biết thân phận chân chính của Tào đội trưởng" Đại hán đầu trọc đưa ra một ngón tay, "Hai, muốn mời ngài gia nhập chúng ta, mọi người cùng nhau phát tài. Ba, hàng hóa mà ngài lấp của lão bản chúng ta, rốt cục là ở nơi nào? Bốn, ngài thân thủ phi phàm, một chút đã đánh ngã mười mấy huynh đệ của chúng ta, ta tự nhiên muốn trả hận cho chúng nó, chúng ta hai bên tùy ý không bằng ngẫu nhiên, luận bàn một phen xem sao?"
"Được. Ngươi trước tiên thả con gái ta ra trước!" Tào Nghị thân thể vừa động, đã đưa ra thế thủ của quyền anh, ý đáp ứng rất rõ ràng, làm cho đại hán đầu trọc kia cũng giật mình.
"Một khi đã như vậy, không đánh không quen biết, chúng ta trước đánh sau quen cũng được" Đại hán đầu trọc xoay xoay thân mình, từng bước đi xuống thang lầu, đứng cách Tào Nghị ba thước.
Rập! Bốn nam tử bên cạnh làm thành một vòng tròn, tản ra bốn phía. Lúc này, tại lầu hai trong phòng canh Tào Tinh Tinh, chỉ còn lại có một nam tử tóc dài.
"Ta là Trần Vũ Dương, Tào đội trưởng nhớ cho kĩ!" đại hán đầu trọc cởi áo ra, lộ ra cơ thể tráng kiện như đồng khối, từng khối từng khối cơ bắp phảng phất như mãng xà quấn quanh ở trên người.
Hơn nữa trên các đốt ngón tay, rõ ràng có một lớp chai rất lớn, vừa thấy đã biết là cao thủ đã luyện quyền nhiều năm.
"Hây!" Tào Nghị không có động tác dư thừa, Trần Vũ Dương vừa mới ra thế thủ, đột nhiên chuyển thân vọt đến, hung hăng nhắm thẳng vào sườn của đối phương mà tung cước.
Bốp! Trần Vũ Dương dùng cánh tay ngăn đỡ, chân liên tục lui về phía sau, tới tận cẩu thang mới ngừng lại, cánh tay bị đá như hết sức đau đớn, vẩy vẩy mạnh mấy cái, "Lực chân thật mạnh!"
Tào Nghị cũng không nói gì, lại vọt tới, liên tục tiến công, quyền đánh thẳng vào mặt đối phương, phối hợp với thoái pháp, thế công như như vũ bão, mãnh liệt đến cực điểm. Nắm tay xé không phát ra tiếng vang.
Trần Vũ Dương nhất thời mất đi tiên cơ, lập tức rơi vào thế bị động, vội vàng đưa hai cánh tay lên thủ mặt và ngực, tránh trái né phải.
Cánh tay hai người chạm nhau, đều là cứng đối cứng, mỗi một lần đối kích, đều phát ra tiếng xowng cốt chạm nhau rất lớn. Đả pháp như vậy, hết sức thô bạo và dã man.
Trần Vũ Dương đã bị ép đến chân cầu thang, chân khi lui về phía sau, nhất thời đạp trúng mép cầu thang, thân thể lập tức hơi chao đi, hắn vội lấy lại thăng bằng, mới đứng vững lại được.
Tào Nghị là cao thủ quyền cước, làm sao buông tha cơ hội này, lập tức thu tay lại, chân trái phát lực, hung hăng đá thẳng vào khớp xương chân của đối phương.
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên, thân thể Trần Vũ Dương mất trụ ngã xuống cầu thang, xương chân đã bị Tào Nghị đá gãy.
Tào Nghị thấy đã đánh ngã đối phương, trong lòng lo cho con gái mình, vội vàng không để ý tới Trần Vũ Dương, chuyển thân vọt lên lầu.
Làm sao biết, Trần Vũ Dương tuy bị đá gãy chân, nhưng tố chất thân thể rất tốt, người cũng hung hãn, vẫn không mất đi sức chiến đấu. Khi thấy Tào Nghị chạy qua bên người để lên lầu, cả người hắn như dã thú xoay người vọt lên, ôm chặt lấy chân của Tào Nghị, giật mạnh về phía sau!
Lực lôi két rất mạnh, Tào Nghị tuy có phòng bị, nhưng cũng chịu không nổi, vội vàng nắm lấy tay cầm của cầu thang bảo trì sự cân bằng của thân thể, sau đó dùng chân đạp mạnh về phía sau.
Trần Vũ Dương lại thuận thế nắm lấy đùi của Tào Nghị mà đứng thẳng lên, từ phía sau một tay ôm chặt lấy Tào Nghị, một tay còn lại hung hăng bẻ cổ hắn.
Đây là tình huống trong đô vật rất hay gặp, là một chiêu hết sức hung ác, từ phía sau lấy tay bẻ cổ, khiến cho người ta gãy cổ mà chết.
Tào Nghị bị bẻ cổ, sắc mặt lập tức như bị tụ huyết, không ngừng dùng khủyu tay hung hăng đánh thẳng vào ngực của Trần Vũ Dương.
Bốp Bốp! Bốp Bốp! Liên tục tiếng xương gãy vang lên, Trần Vũ Dương hai mắt trợn lên, mũi miệng chảy máu. Nhưng tay của hắn vẫn không buông ra, không làm cho Tào Nghị gãy cổ chết thì tuyệt không bỏ qua.
"Đánh nhau như vậy, quả nhiên thật đẫm máu. Không phải một chiêu một thức đơn giản nưh trên lôi đài, phải rút kinh nghiệm, về sau chú ý. Những người này vốn là đến chiêu an, kết quả khi đánh nhau cũng không thể khống chế được tình hình, trở thành sinh tử tranh đấu". Nguồn tại http://truyentop.net
Vương Siêu nhìn thấy một màn này, trong lòng liên tục gật đầu, hắn vốn đang thiếu kinh nghiệm thực chiến, trận đấu đẫm máu trước mắt quả thật làm cho hắn từ trong đó học được không ít thứ.
"Giết hắn!" Mấy người còn lại đang đứng xem thấy vậy lập tức vọt lên.
Tào Nghị vội vàng liều mạng đạp chân vào thang lầu, mang theo Trần Vũ Dương cùng lăn về phía dưới.
"Tốt lắm, ta cũng nên ra tay!" Vương Siêu cũng không hề che dấu, mạnh mẽ đứng lên, chợt phát lực từng bước tiến tới căn phòng giam giữ Tào Tinh Tinh, khi khỏang cách với tên tóc dài đứng canh còn chừng một thước, thừa thế ra quyền.
Ba bước lấy lực, không chế mặt đất, quyền như đạn pháo, lăng không đánh xuống. Một quyền này đúng là "Tam bộ pháo quyền kình" trong Hình ý.
Ba bước phát lực này, là hắn đã tính toán kỹ, thân thể cũng đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, toàn thân eo chân, bàn chân, xương sống đều theo quy luật mà phát kình vọt lên, chợt bùng nổ, như mãnh hổ xuống núi, một quyền đánh ra sử dụng hết sức bình sinh.
Quyền kình trong không khí đánh ra một tiếng xé gió thanh thúy.
Tên tóc dài kia vốn đang chú ý xem đánh nhau dưới lầu, nhưng lại không dám rời khỏi chỗ, không ngờ đột nhiên một người bất ngờ vọt đến, giống như phi yến sát thủy (yến bay sạt nước),xẹt tới tốc độ nhanh như tia chớp, lại như sấm sét, căn bản không thấy rõ bộ dáng.
Hắn theo bản năng đưa hai tay lên đỡ!
Phành! Cố gắng đỡ cũng không được, quyền của Vương Siêu đánh banh hai tay hắn ra, đánh thẳng vào ngực.
Cả thân thể sáu bảy chục ký của hắn bị đánh bay lên không, rớt mạnh xuống bàn, toàn bộ các thứ trên mặt bàn tung tóe, văng đi khắp nơi.
Tên tóc dài này cũng thật xui xẻo, sau khi va vào cái bàn lăn sang một bên chạm phải cái quạt, cái quạt đang quay cuốn luôn mái tóc dài của hắn vào.
Đến khi cái quạt quay không nổi nữa, thì ngay cả da đầu của hắn cũng bị tróc ra, đầu gục vào trong cánh quạt, đã không thấy hô hấp nữa, cũng không biết là do một quyền của Vương Siêu đánh chết, hay là bị điện giật chết.
"Ô ô, ô ô!" Tào Tinh Tinh thấy rõ ràng là Vương Siêu, ánh mắt nhất thời vừa mừng vừa sợ, thân thể không ngừng vặn vẹo.
Vương Siêu vội vàng kéo miếng giẻ trong miệng của nàng ta ra, sau đó cởi dây thừng, rồi nhặt lấy cái cặp đang nằm ở dưới đất.
"Mười vạn đồng đã tới tay!" Cầm lấy cái cặp, Vương Siêu có chút hưng phấn.
Ngay lúc này, từ cầu thang xông lên một người, chính là Tào Nghị.
Tào Nghị lúc này trên người đầy máu, chẳng qua cũng không bị thương gì, máu kia hiển nhiên là của người khác. Vừa vọt lên, thấy Vương Siêu, nhất thời sửng sốt một chút, sau đó nhìn hoàn cảnh bốn phía cùng con gái mình, giống như hiểu được đã xảy ra sự tình gì.
Đưa mắt nhìn Vương Siêu trong chốc lát, Tào Nghị nói: "Bỏ cái cặp xuống".
"Ái dà!" Vương Siêu nuốt nước bọt, "Tào đội trưởng, thân thủ của ngươi quả nhiên thật sự tốt, lần trước ta thiếu chút nữa bị ngươi phế đi cánh tay, hôm nay tùy ý không bằng ngẫu nhiên, chúng ta hãy tỷ thí lại một chút, trong này dù sao cũng là tiền cướp được, không bằng xem ai thắng, thì sẽ thuộc về người đó!"
"Tiểu tử khá lắm!" Tào Nghị đột nhiên ha hả cười to: "Không nghĩ ngươi muốn thừa cơ ta mệt, muốn cái mạng ta, không thể tưởng được bạn học của Tinh Tinh lại có nhân vật lợi hại như vậy? Chẳng qua ta tốt xấu gì cũng đã luyện quyền hơn hai mươi năm, khi bắt đầu luyện, ngươi còn chưa sinh ra. Cho dù hiện tại thể lực có bị tiêu hao, đấu với ngươi vẫn là có thừa! Đến đây, để ta xem ngươi rốt cuộc có tiến bộ gì?"
"Vương Siêu, ngươi muốn làm gì!" Tào Tinh Tinh cũng khó hiểu, thấy Vương Siêu cùng ba của nàng tựa hồ muốn động thủ với nhau, vội vàng kêu to lên.
Vương Siêu thủ thế, "Sự tình này bạn quản không được đâu. Cứ xem là được" rồi đặt cái cặp xuống, đi tới hai bước, đứng cách Tào Nghị cỡ ba thước rồi dừng lại.
Tào Nghị cũng nắm chắc nắm tay lại, thủ thế, cố gắng hít thở, tựa hồ đang cố gắng khôi phục lại thể lực của mình. Vừa rồi sau khi đánh gục bốn người, thf đã mệt chết được.
"Tào đội trưởng, ngươi hay là cứ nghỉ ngơi một chút đi?" Vương Siêu thấy bộ dáng Tào Nghị như vậy, cười cười.
"Hây!" Vương Siêu vừa dứt lời, Tào Nghị đột nhiên ra tay, lại là một quyền rít lên, đánh thẳng vào mặt Vương Siêu, xem tốc độ ra quyền này, không giống chút nào với người bị tiêu hao thể lực.
"Người này thật giảo hoạt!" Vương Siêu cũng đã không còn như nửa năm trước, cước bộ vừa chuyển, đã né sang bên cạnh Tào Nghị, năm ngón tay hợp lại, hung hăng đâm thẳng vào vùng dưới eo của đối phương.
ĐÒn này nếu đâm trúng, Tào Nghị chỉ sợ từ nay về sau sẽ mất đi năng lực kia.
Không ngờ Vương Siêu lại ra đòn hiểm như vậy, Tào Nghị hoảng sợ, vội vàng co bụng xoay người, một cước xuất ra.
Vương Siêu cước bộ lại bước sang bên cạnh một bước, lại chuyển sang bên cạnh Tào Nghị, thân thể hơi khụy xuống, thủ đao vẫn đâm xuống dưới eo, vẫn nhanh, hiểm, độc như trước.
Tào Nghị liên tục xoay người công kích, muốn đối mặt chiến đấu, nhưng Vương Siêu mỗi một lần đều có thể chiếm được vị trí bên cạnh hắn, liên tục biến hóa ba bốn lần như vậy, Tào Nghị khi chuyển hướng đã có cảm giác hoa mắt.
Cổ ngữ có câu "Bát quái tặc" (có nghĩa là xem sự chóng mặt khi quay vòng vòng là giặc),Vương Siêu hiển nhiên đã đem chữ "Tặc" này diễn ra phi thường tốt, ngày đêm đứng trong bể nước đánh bao cát, hiện tại rốt cục đã phát huy ra.
"Hây!" Liên tục chuyển năm bước, Vương Siêu rốt cục đã đắc thủ, đã đâm trúng giữa xương sườn của Tào Nghị, Tào Nghị nhất thời sắc mặt đau đến tái nhợt, thân thể laọng choạng, ngã ngồi xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.