Chương trước
Chương sau
Quyền pháp của Ba Lập Minh đăng phong tạo cực, bước vào đỉnh cao, nhưng căn bản cũng không hơn được Đường Tử Trần chút nào, thậm chí trong lòng hơi lưỡng lự một chút là sẽ chết ở dưới quyền thuật cương liệt của đối phương.
"Hử?"
Ba Lập Minh trong tích tắc cảm giác được nguy hiểm, trong lổ mũi phát ra một tiếng kêu, giống như tiếng sấm động, chấn động làm mọi người trong sân thót tim lên.
Cùng lúc đó, hai bên eo của hắn chuyển động, hai khủy tay ép xuống, thoáng cái đã bảo vệ nách. Hai khủy tay áp xuống bảo vệ nách nhìn như là đột nhiên sinh ra thêm đôi tay nữa.
Cùng lúc đó, thân thể của hắn không lùi mà tiến tới, thoáng lay động mãnh liệt xông thẳng về phía trước, trực tiếp dùng thân thể đâm vào thân thể của Đường Tử Trần.
Hơn nữa trong lúc va chạm, một chủy của Ba Lập Minh hướng về phía trước, giống như là muốn một kích phân ra thắng bại.
"Sát chủy xung phong cùng hai cánh dao động? Lại có thể đem cả Thông Bối quyền dung hợp vào?"
Đường Tử Trần trong lòng thầm nói.
Ba Lập Minh lần này là dùng công phu Thông Bối, hai cánh lay động, đồng thời bảo vệ, như là đại bàng giương cánh, bộ pháp xông về phía trước, chủy pháp mãnh liệt đánh ra, đúng là phù hợp với khẩu quyết "Sát chủy xung phong cùng hai cánh dao động".
Lần này ứng phó với Long Xà Hợp Kích, Ba Lập Minh như đại bàng cầm long giết xà, đấu pháp tinh diệu. Ý cảnh càng đè ép Đường Tử Trần một bậc.
Đường Tử Trần trong lòng chợt lóe, trái phải dao động, một chưởng ở giữa đánh ra, lại là cảnh giới cao nhất của Bát Quái nhu chưởng chiêu thức "Tróc Khảm Điền Li" trong Ngưu Thiệt Quyển Thảo Kình.
Gầm…
Ba Lập Minh tất sát xông tới, một sát chủy bị Đường Tử Trần cứ như vậy mà quấn lấy, tựa như lâm vào vũng bùn, nhưng lại không hề bối rối mà kịch liệt hét lớn một tiếng.
Sóng âm chấn động, không khí quanh thân hắn loáng thoáng có thể thấy được gợn sóng.
Rất nhiều người tại đây trong tiếng rống này, cơ hồ đều từ trên ghế ngã xuống. Tiếng rống lần này thật sự là quá lớn, lớn đến không khí như biến thành nước vậy, khởi lên gợn sóng.
Mấy vị đại lão đều có chuẩn bị, cao thủ cảnh vệ đã mang lên trên tai một đồ bảo vệ tai.
Tuy như thế, mấy vị đại lão vẫn cảm giác mặt chấn động, ghế chấn động vang lên ken két, thật giống như là muốn động đất vậy.
Không khí trong sân vận động còn oáng thoáng nghe được mùi nước tiểu. Hiển nhiên là có một số đại lão, thủ lĩnh không biết võ công đã bị tiếng rống mãnh liệt kia làm cho kinh hãi mà tiểu ra quần.
Mặc dù bọn họ không phải là người bình thường. Nhưng ở trước mặt lực lượng như là không phải là con người, vẫn tránh không được sự khủng hoảng.
Ba Lập Minh sau khi rống to một tiếng, hai khủy tay mãnh liệt nâng lên, buông tha sự uy hiếp từ hai bên mà mãnh liệt đánh thẳng về phía đầu của Đường Tử Trần.
Trong tích tắc cả thần hình của Ba Lập Minh giống như là một cánh chim đại bàng, vỗ hai cánh muốn đem Đường Tử Trần thoáng cái khóa lại chính giữa mà vỗ chết.
Đại Bàng vương quyền của Nhạc Bằng, lúc này ở trước mặt Ba Lập Minh, quả thực như là một đứa nhỏ ngây thơ vậy.
Tuy Ba Lập Minh sử dụng không phải Đại Bàng vương quyền, mà là Thông Bối trửu pháp. Nhưng vạn quyền tương thông, pháp pháp quy nhất. Trong trửu pháp, cũng có thể thấy được Đại Bàng vương quyền, Nhạc thức tán thủ thì cũng không có gì kỳ lạ.
"Lần này là đấu pháp đỉnh cao nhất rồi, cho dù là ta ở đó cũng chỉ có thể dùng đấu pháp này" Vương Siêu trông thấy Ba Lập Minh lần này, trong đầu lóe lên suy nghĩ như vậy.
Đường Tử Trần thoáng cái đã bị công phá phòng tuyến.
Ba Lập Minh một kích này đã buông tha eo sườn của mình, cũng xác thực lưỡng bại câu thương, là đấu pháp tốt nhất để chiếm được thượng phong. Thủ đoạn mãnh liệt này quả thực là hạ bút thành văn, thể hiện ra đấu pháp võ đạo quỷ thần khó lường của vị "Vua đấu võ" này.
Đường Tử Trần trên mặt không có một điểm động tĩnh, thậm chí thân hình một chút rung động cũng không có, tóc cũng không vì vừa rồi Ba Lập Minh rống to tạo nên kình phong sóng âm mà sinh ra chút tán loạn nào.
Nhưng nàng vẫn lui về phía sau, hai chân cùng nhau, thân thể cũng đã lui về phía sau hơn hai mươi mét.
Nàng trong lúc lui bước, vị trí huyệt Dũng Tuyền ở cước tâm đột nhiên phát lực. Hai chân co thành trảo, co rút lại, thân thể như giương cung, trước ngực nội liễm hơi thở, sau lưng căng thẳng, chân mày giăng ngang, tựa như cũng thoáng sẽ phát lực ồ ạt như suối nguồn tuôn chảy để phối hợp. Toàn bộ phối hợp tạo thành một loại bộ pháp có hiệu quả thần kỳ, so với súc địa thành thốn thuấn di còn muốn tinh diệu hơn.
"Đây là bộ pháp gì? So với Bộ Bộ Sinh Liên, còn muốn huyền ảo hơn?"
Ba Lập Minh trong lòng khẽ động, nhưng cũng không ngừng lại. Trong nháy mắt khi Đường Tử Trần lui về phía sau, hắn biết mình chỉ sợ là đã chiếm trước một chút thượng phong.
Ba Lập Minh mãnh liệt đạp mạnh, sử lực lượng toàn thân của mình, di động thân thể bám theo Đường Tử Trần, bộc phát ra "Loạn Tiễn Đả".
Ầm ầm, xẹt xẹt…
Trong nháy mắt, quyền phong đầy trời, quyền ảnh, cùng với tiếng xé rách không khí bén nhọn giống như tiếng còi hơi, còn có tiếng không khí nổ lên ầm ầm.
Trong sân vận động, hình như là có một tòa lầu hơn mười tầng trong nháy mắt bị phá vỡ.
"Đường Tử Trần này chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm".
Trông thấy uy thế như vậy, Hoắc Linh Nhi đưa mắt nhìn Vương Siêu, thì phát hiện Vương Siêu trên mặt không có chút xao động nào.
Quyền ảnh đầy trời, kình phong bùng nổ, tiếng xé rách bén nhọn. Đường Tử Trần thân hình lập loè tránh đi quyền ảnh, đột nhiên dùng "Vô Cực Thung" đứng lại, cơ hồ là không có tiêu hao bất luận chút thời gian nào, thân thể của nàng rùn xuống phía dưới, vô cực biến thành hữu cực, né tránh qua hai quyền, hai tay ôm lại, vòng hướng lên một cái, hữu cực biến thành thái cực, lại hóa giải hai quyền.
Sau "Vô Cực Thung", Đường Tử Trần hoành chưởng chống đỡ, sườn như thiết bản, ngực khẽ hít vào, quanh thân chấn động, liên kích ba chưởng, chưởng nối tiếp chưởng, lại như là Phiên Thiên ấn của Vương Siêu, đánh phá quyền phong trước mặt, lại ngăn cản được ba quyền của Ba Lập Minh.
Đây cũng là Bát Quái "Kiền Tam Liên".
Ba chưởng sau khi đánh ra, Đường Tử Trần dưới chân liên tục bước sáu bước, mặt đất đồng thời xuất hiện sáu dấu chân rõ ràng, phảng phất như là "Khôn Lục Đoạn" của Nghiêm Nguyên Nghi khi đối phó Phong Thải cuối cùng ngộ ra.
Một chiêu "Khôn lục đoạn" này sau khi thi triển ra, thân thể Đường Tử Trần cong lại, lại chuyển thân, chưởng như hỏa pháo phóng ra, đúng là pháo chủy hóa chưởng. Một chưởng này của nàng, chưởng phong mãnh liệt, thân thể lại rất thả lỏng.
Một chiêu này, quyền như hỏa pháo, thân giống như hư cốc, là quẻ "Li Trung Hư" trong Bát Quái chưởng. Li là lửa, hóa thành quyền chính là pháo quyền kình. Quẻ Ly hỏa chính là trung gian giữa thực và hư. Đúng là hàm nghĩa "Li Trung Hư".
Lại tiếp ba quyền của Ba Lập Minh.
"Loạn Tiễn Đả" của Ba Lập Minh, không phát thì thôi, đã phát một cái là mười quyền, thậm chí trên trăm quyền, hơn ngàn quyền. Một mạch oanh kích, như thiên quân vạn mã cung nỏ xạ kích làm cho người ta thở dốc không được, cuối cùng bị loạn quyền dánh chết, cốt nhục thành bùn.
Nhưng mà Đường Tử Trần đột nhiên đem tất cả quyền pháp đều thi triển đi ra với Bát Quái quyền ý thúc dục, chiêu tới là đều đón đỡ.
Sau "Li Trung Hư", hai tay của Đường Tử Trần như nước, thi triển cầm nã, chính là "Khảm Trung Mãn" trong Song Xà Quấn Thụ.
Sau "Khảm Trong Mãn" chỉ chớp mắt đã chấn động toàn thân, lôi âm cuồn cuộn từ trong chưởng trái phải, đột nhiên đẩy lên, như kim bát đại chung. Truyện được copy tại truyentop.net
Hai chưởng giống như là Phiên Thiên ấn, thế như núi đè, đúng là "Cấn Phúc Oản". Hai tay lúc lên lúc xuống như rút đao chặt nước chính là Đoái Thượng Khuyết.
Cuối cùng, Đường Tử Trần thân thể như gió cước bộ xoay chuyển, toàn thân tứ chi tám tiết như khí lưu theo quyền pháp dữ dội của Ba Lập Minh mà xoay tròn lại chính là "Tốn Hạ Đoạn".
Bát Quái chưởng bát tướng, "Kiền Tam Liên" "Khôn Lục Đoạn" "Li Trung Hư" "Khảm Trung Mãn" "Chấn Ngưỡng" "Cấn Phúc Oản" "Đoái Thượng Khuyết" "Tốn Hạ Đoạn" chỉ trong mấy hơi thở đã được Đường Tử Trần toàn bộ diễn dịch ra.
Dấu chân trên mặt đất đều xoay quanh Ba Lập Minh, đạp ra một vòng lớn bát quái rõ ràng, như đao khắc rìu đục, không thể xóa nhòa.
Một bộ quyền pháp, vô cực sinh hữu cực, lại hóa thành thái cực, bát quái bát tướng. Làm cho người ta cảm giác được một cỗ ý cảnh luyện thần phản hư, luyện hư hợp đạo.
Một chưởng cuối cùng nhanh chóng đẩy ra. Chưởng của Đường Tử Trần đánh về phía nắm tay của Ba Lập Minh.
Ầm ầm, khói bụi tung lên, mặt đất rạn nứt. Những dấu chân tạo thành hình bát quái kia, cũng đều thoáng cái nát ra vô tung vô ảnh.
Hô.
Một ngụm khí lưu mãnh liệt phun ra, là do Ba Lập Minh một hơi thổi tan bụi mù xi măng. Trên trán của vị tuyệt đỉnh cao thủ này, lại đã có thể thấy rõ đã có chút mồ hôi.
Hai người lại tách ra cách mười mét, như là mới vừa rồi chưa từng có động tay động chân vậy.
"Luyện quyền cả đời, ta hôm nay mới biết cái gì là Thái Cực, Bát quái, Thiên hình, Quyền pháp ý" Ba Lập Minh đột nhiên nói: "Bát Quái chưởng của cô đã luyện đến cảnh giới hư hợp đạo. Đường Môn bát quái Đường Môn bát quái, đích thực là đứng đầu thiên hạ. Ta thua".
"Ngươi nếu không phải bị vết thương cũ, còn chưa có khỏi hẳn. Ta thắng không được ngươi" Đường Tử Trần lắc lắc đầu nói.
"Quyền pháp của cô ý cảnh so với ta cao hơn một bậc, cho dù không có tổn thương nhỏ này, cũng không có tác dụng. Ta thật muốn nhìn xem chí thành chi đạo, cùng Vương Siêu sinh tử quyết đấu, là chết thế nào. Thật là đáng tiếc. Cuộc đời này của ta nhìn không tới, trong thiên hạ cũng không có ai có thể nhìn thấy" Ba Lập Minh đột nhiên thở thật dài một tiếng, trong thanh âm có tư vị nói không nên lời.
Sau khi thở dài, hắn xoay người rời đi, vừa đi vừa ngâm: "Chí thành chi đạo, khả dĩ tiền tri. Quốc gia tương hưng, tất hữu trinh; Quốc gia tương vong, tất hữu yêu nghiệt. Kiến hồ quy, động hồ tứ thể. Họa phúc tương chí, thiện tất tiên tri chi; Bất thiện, tất tiên tri. Cố chí thành như thần".
Lời ngâm vừa dứt, Ba Lập Minh đã đi ra khỏi sân, đầu cũng không ngoảnh lại, chớp mắt đã biến mất. Tựa hồ Đại hội võ đạo này, cao thủ trong thiên hạ quyết đấu cũng không có giá trị để hắn lưu luyến.
"Ba thúc muốn đi đâu?"
Hoắc Linh Nhi nhìn theo bóng lưng của Ba Lập Minh, cảm thấy tâm thần chấn động, nhưng lại nói không ra lời.
"Hắn giao thủ đã xong. Đại hội võ đạo cũng không có giá trị để hắn lưu luyến. Đương nhiên phải đi về" Vương Siêu trong khi mỉm cười thân thể khẽ động rất nhỏ. Tay đặt ngang lên ghế. Trong tích tắc này, Hoắc Linh Nhi đột nhiên có một loại cảm giác, cảm giác người sư phụ Vương Siêu này tựa như đã biến thành trung ương của thế giới, trung tâm của vũ trụ. Có một loại lực hấp dẫn nói không nên lời.
Bởi vì vào giờ phút này, toàn bộ sự tập trung của tất cả mọi người đều tụ tập lên trên người hắn.
Đại hội võ đạo, trận giao thủ cuối cùng.
Rốt cuộc đã tới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.