"Tốt thôi, ta đi ứng phó đây. Bất quá đại bản doanh của Phúc Thanh bang tại Nhật Bản, bọn họ tại Nhật vốn có rất nhiều sản nghiệp, quyền quán, đạo tràng….vân vân. Lần này chúng ta và giới võ thuật Nhật Bản "Thủy hỏa bất dung", không thể giải hòa. Bọn họ cũng sẽ bị tai bay vạ gió, nghe nói rất nhiều quyền quán bang hộ của bọn họ cũng đã bắt đầu bị một ít nhân sĩ trong giới võ thuật Nhật Bản khiêu khích, khuấy động, đá quán. Cũng có quyền sư ngẫu nhiên đi ngoài đường bị bọn côn đồ buồn bực đánh bị thương, lần này đến Nam Dương chúng ta là muốn thương lượng cầu viện". Bạch Tuyền Di nghe thấy Vương Siêu nói không muốn ra mặt, nên mới giải thích. Hắn ngồi trên cái ghế thiên hạ đệ nhất, cây to đón gió, phiền toái cũng nhiều, cả ngày không biết có bao nhiêu kẻ chỉ có một chút bản lãnh, chưa từng gặp qua, cứ tưởng mình rất lợi hại nên đến đây tìm hắn luận võ. Những người này nếu chỉ có một người thì còn đỡ, có khi là cả bang hội liên minh bằng hữu, toàn bộ bị đánh chết, đánh cho tàn phế thì lại có chút không ổn, đúng là những chuyện phiền toái. "Hử? Chuyện này cũng khó giải quyết, ngươi chờ ta một chút, để ta nghĩ ra một biện pháp. Dù sao đại bản doanh sản nghiệp của bọn họ cũng ở Nhật Bản, xảy ra mâu thuẫn thì không thể chạy được. Mà chúng ta, cường long bất áp địa đầu xà, chỉ sợ sẽ tạo thành thương vong lớn hơn". Vương Siêu nghe thấy Bạch Tuyền Di nói chuyện thì đã hiểu đại khái được vấn đề. Nguyên lai hôm nay có một nhóm bang hội lớn người Hoa tại Nhật Bản tới Nam Dương tìm sự giúp đỡ. Chung quy cũng bởi vì việc Vương Siêu giết năm đại tông sư Nhật Bản, khiến cho giới võ thuật Nhật Bản nổi lên làn song cừ hận. Bây giờ Phúc Thanh bang tại Nhật Bản cảm giác được không thích hợp, hơn nữa mấy ngày này sản nghiệp, võ quán… của bọn họ đều phải chịu đựng sự trả thù, quyền sư đang đi trên đường cũng bị người ta đánh lén bị thương. Một loạt chuyện này cũng mơ hồ cho thấy giới võ thuật Nhật Bản muốn trả thù trên quy mô lớn. Vì vậy những người lãnh đạo và cao tầng Phúc Thanh bang lập tức đi đến Nam Dương, muốn gặp Vương Siêu nhờ giúp đỡ. Nếu không phải Đồng Vu Vãng thường lui tới với người lãnh đạo bang hội, giới thiệu một số cao thủ trẻ tuổi học tập quyền pháp của Vương Siêu thì họ đã không tới được đây. Bất quá đối mặt với tình huống như vậy Vương SIêu cũng cảm thấy có chút giải quyết, lực lượng Đường môn mình mặc dù cường đại, nhưng dù sao thế lực vẫn chưa vươn tới Nhật Bản. Đối với nguy cơ của Phúc Thanh bang, thật ra làm sao mới có thể hỗ trợ cho tốt. Bang hội xung đột trả thù với quy mô lớn như vậy, cũng không chỉ ẩu đả đánh nhau mà còn có cả ám sát. "Là một người trẻ tuổi không biết tự lượng sức. Bất quá thân thể người trẻ tuổi này, khí tức cũng rất mạnh mẽ, đây là cao thủ đến từ nơi nào vậy?" Sau khi Bạch Tuyền Di nói xong, trong lúc chờ câu trả lời của Vương Siêu thì hai mắt chú ý về phía Phạm Khải Tề đang đứng si ngốc bất động. Đồng thời chú ý cây thương bị gãy trên mặt đất, mũi thương cắm sâu vào sàn nhà, trên trán người trẻ tuổi này còn có một dòng máu, trên áo trước ngực còn viết bốn chữ "Luyện lại ba năm" bằng máu. "Thật là đáng tiếc, ta đến chậm một bước, không được chứng kiến màn giao thủ đặc sắc này". Trong nháy mắt hắn đã rõ ràng trận đánh này chỉ là mang tính chất giao lưu, thật sâu trong lòng Bạch Tuyền Di tiếc nuối hô to. "Động tác rất nhanh". Sau một lát si ngốc, Phạm Khải Tề rốt cuộc đã hồi thần, hắn dù sao cũng là một thiếu niên mạnh mẽ, năm mười bảy tuổi đã tiến nhập Ám Kinh, giống như thiên tài thiếu niên Nhật Bản là Diệp Hồng, đều là người có tâm trí cứng cỏi. "Ài. Cho dù luyện ba năm nữa… thì ta cũng không phải là đối thủ của ngươi" Phạm Khải Tề vươn tay lên lau sạch vết máu trên trán, đồng thời máu cũng ngừng chảy. Võ công đạt đến tình trạng như hắn, đã giống như Chu Bỉnh Lâm, đóng chặt lỗ chân lông, cầm máu, toàn thân cho dù có nhiều vết thương thì cũng có thể dùng ý niệm trong đầu để cầm máu. Người như hắn, võ công đã sớm đạt tới tình trạng không thể mọc thêm lông, ruồi không thể bu vào, các bộ phận trên cơ thể vô cùng mẫn cảm. Chỉ cần trên người bị cắt một vết, hoặc là bị người ta liếc mắt mang theo địch ý thì da tay sẽ cảm giác rất không thoải mái. Nhưng bây giờ Vương Siêu đâm một lỗ trên trán hắn mà hắn hoàn toàn không cảm giác được, có thể thấy tốc độ của Vương Siêu nhanh đến thế nào. Bây giờ hắn mới hiểu được mình và thiên hạ đệ nhất trước mắt chênh lệch lớn bao nhiêu, tất cả trước kia đều là ếch ngồi đáy giếng. "Lấy tư chất của ngươi, trong vòng ba năm không thể nổi danh, danh thể bước vào đan đạo thì cho dù có luyện thêm trăm năm cũng không có tác dụng" Vương Siêu nhìn Phạm Khải Tề nói: "Võ công của ngươi luyện không tệ, nhưng nếu tại đại hội võ thuật muốn tranh thiên hạ anh hùng thì chỉ có thể đi được một đoạn đường ngắn, ngoại trừ vài vị cao thủ bên ngoài ra thì có lẽ ngươi sẽ đứng trên vài tên tân tú. Nếu ngươi nếu có thể trong nháy mắt giao thủ phát hiện bản thản bị thương thì tốt rồi, như vậy thì lấy độ mẫn cảm của ngươi tuyệt đối được xếp đệ nhất trong đám tân tú, bất quá bây giờ vẫn còn kém". "Thì ra trong nhóm tân tú ta cũng không được xếp đệ nhất?" Phạm Tề Khải cười khổ nói. "Đương nhiên, chỉ một nữ tử của Hồng môn dùng Vô Cực đao cũng đã lợi hại hơn ngươi. Ngươi bây giờ võ công đã luyện đến mức xương cốt lớn mạnh, gân da bành trướng? Nếu như ta nói không sai thì mỗi ngày ngươi đều mài răng bằng đá, trong dạ dày của ngươi cũng có đá, bởi vì khí trong dạ dày quá mạnh mẽ, muốn dùng hòn đá mà mài". Người luyện võ sau khi tiến vào Hóa Kình thì có thể nắm được tình hình nội tạng của mình. Sau đó luyện thêm thì nội tạng sẽ càng ngày càng cường đại, đồng thời khả năng tiêu hóa của dạ dày cũng đặc biệt mạnh mẽ, ăn gì cũng có thể tiêu hóa được ngay. Nhưng người luyện võ mặc dù có thể ăn, nhưng ăn nhiều cũng không phải là chuyện tốt, nhưng không ăn gì thì dạ dày bên trong trống trơn, cũng không có gì để chống. Cũng xuất phát từ vấn đề đơn giản này mà sẽ nuốt một vài hòn đá vào trong dạ dày, lần sau khi ăn có thể nhổ ra. Người đạt tới trình độ như vậy, khống chế nội tạng rất dễ dàng, nhưng thật ra không cần lo lắng không nôn ra được. Ánh mắt Vương Siêu độc đáo, cảnh giới quyền pháp và một ít hành vi của Phạm Khải Tề đều nói chính xác tám chín phần. "Ồ? Làm sao ngươi biết?" Phạm Khải Tề cảm thấy kinh hãi, sau đó lại cười khổ, quyền pháp đối phương quả là sâu không lường được, vô cùng cao. Hiển nhiên là người từng trải, đối với một ít vấn đề luyện công xuất hiện tại cảnh giới của hắn thì khẳng định đã rõ như bàn tay. "Ngươi luyện tinh khí rất cường thịnh, đó chính là lí do không thể che dấu được. Chờ ngươi học xong thuật ẩn nặc thì không còn xa Đan Đạo nữa". Vương Siêu không nhìn Phạm Khải Tề nữa mà nhìn Lâm Nhã Nam. Hắn nói chuyện với Phạm khải Tề nhiều như vậy cũng chính là đã nể mặt Lâm Nhã Nam, hiển nhiên sẽ không tiến thêm một bước mà nói cho đối phương biết cái gì là công phu đan đạo. Cảnh giới của đối phương rất thấp, nói như vậy đã bao hàm rất nhiều ý tứ. Nếu thay vào là cao thủ như Phong Thải, Ba Lập Minh thì còn có thể trao đổi. Mặc dù Phạm Khải Tề luyện không sai lầm nhưng khoảng cách tới Đan Kình vẫn còn rất xa. Thứ hai là Vương Siêu sẽ không tùy tiện nói cho mọi người cùng nghe. "Khải Tề, thế nào, ta đã nói rồi, ngươi vẫn còn kém lắm" Lâm Nhã Nam đi tới vỗ vỗ vai Phạm Khải Tề. "Đích thật là còn rất kém, ta nghĩ sẽ bái ngươi làm sư phụ" Phạm Khải Tề đột nhiên nói với Vương Siêu. "Bái ta làm thầy?" Vương Siêu nhìn Phạm Khải Tề một cái, lắc đầu: "Nếu như ngươi mười tuổi thì còn có thể, lại nói ngươi đã luyện quyền pháp đến tình trạng như vậy thì không ai có thể dạy được nữa. Đan đạo không thể đạt đến chỉ dựa vào sức mạnh, mà phải cân nhắc. Ngươi muốn tiến bộ thì cho dù ta có dạy cũng vô ích, cho dù là thần tiên chính thức hạ phàm cũng không dạy được. Không thể cái gì cũng có thể dạy, mà phải dựa vào luận võ với sư phụ mới có thể tiến bộ". Vương Siêu cự tuyệt. "Như vậy ta nếu có thể thành tựu thì hoàn toàn dựa vào trận chiến hôm nay" Phạm Khải Tề nhìn thẳng, khom lưng nhặt lên thiết thương, hướng Vương Siêu cúi chào một cái rồi không quay đầu lại, xoay người đi ra ngoài. "May là hôm nay ta dẫn hắn tới, bằng không thì tại đại hội võ thuật đã chết trong tay ngươi". Lâm Nhã Nam nhìn theo bong lưng đang dần đi xa của Phạm Khải Tề, nàng cũng không đuổi theo mà nhìn Vương Siêu nói. "Cô bây giờ đã lên chức?" Vương Siêu cũng không để ý tới chuyện vừa rồi mà tùy ý hỏi, hình như là ôn lại chuyện cũ. Hôm nay Lâm Nhã Nam đên Nam Dương, nàng chính là mặt một áo sơ mi tay ngắn màu xanh nước biển, bên dưới mặc một cái váy ngắn màu đen, lộ ra đôi chân dài trơn bong nhẵn nhụi, còn mang theo một đôi guốc, lẳng lặng đứng thẳng, có phong vận khiến cho kẻ khác vừa nhìn qua sẽ không thể dời ánh mắt đi được. Vương Siêu nhìn thấy Lâm Nhã Nam mặc váy ngắn, mang giày cao gót thì lúc này mới chú ý đến cặp đùi của nàng quả thật tương xứng với Mạc Yến Vân của Đại Quyển bang, đều mỏng đến cực điểm, nhưng phối hợp với dáng người của nàng lại khiến cho người ta cảm giác rất cân xứng. Trước kia hắn từng ở chung một chỗ với Lâm Nhã Nam, nữ quân nhân này đều luôn mặc quân trang, quần dài, trang phục vô cùng nghiêm chỉnh. Vương Siêu vẫn không chú ý, nhưng bây giờ Lâm Nhã Nam lại mặc trang phục mát mẻ thế này khiến cho Vương Siêu không khỏi so sánh một chút. "Hừm? Hai mắt sư phụ mới vừa rồi quét qua hai chân Lâm Nhã Nam?" Trong lúc đó Hoắc Linh Nhỉ ở một bên, mẫn cảm chú ý ánh mắt Vương Siêu mới vừa dừng lại ở cặp đùi thon dài của Lâm Nhã Nam trong hai giây, tâm tình đột nhiên cảm thấy không tốt, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng nặng nề, đồng thời tiềm thức hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Nhã Nam một cái. "Ta đã lên chức, từ trung giáo lên đại giáo, bất quá so với ngươi năm đó thăng cấp đến thiếu tướng vẫn có chút khó khăn" Lâm Nhã Nam dường như cảm giác được Hoắc Linh Nhi đang trừng mắt, nàng làm như không thấy, mà hai mắt vẫn nhìn Vương Siêu, kể lại một ít chuyện xưa. "Bây giờ Lao sơn nội gia quyền quán phát triển thế nào rồi?" Vương Siêu nhớ lại năm đó mình có tu luyện trên núi một thời gian, đối với võ quán khai trương này cũng có chút cảm tình. "Bây giờ võ quán đã do Lâm Đình Phong, Giang Hải tiếp nhận thì cũng tốt. Bọn họ mặc dù võ công còn kém nhưng thủ đoạn kinh doanh thì không phải nói. Tình huống cụ thể ta cũng không biết, sau khi ngươi ra nước ngoài thì ta trở về với bộ đội" Lâm Nhã Nam nhớ lại chuyện tình năm đó thì cũng không khỏi cảm khái. "Được rồi, ta vừa nghe Phúc Thanh bang ở Nhật Bản có chút rắc rối, sư phó của ta ở trong Đông Bắc bang tại Nhật Bản cũng có kinh doanh, lần này ngươi đã đẩy giới võ thuật Nhật Bản lâm vào đường cùng, bọn họ không có khả năng không điên cuồng phản động. Tại đại hội võ thuật liều chết đánh một trận không cần nhiều lời. Chỉ sợ bang hội người Hoa tại Nhật Bản lại chịu khổ. Không biết lần này ngươi có đối sách gì không? Chuyện này cần phải có kế hoạch thật tốt, ta biết bây giờ ngươi lãnh đạo Đường môn muốn thống nhất toàn bộ liên minh bang hội người Hoa trên toàn thế giới? Những chuyện trước mắt ngươi phải năm thật tốt. Dùng ngôn ngữ xã hội đen mà nói thì muốn làm lão đại, trước hết phải có năng lực quản lý tiểu đệ. Muốn nói cách khác, nếu ngươi bỏ họ vào cái lồng thì sợ rằng vẫn có người không phục Đường Môn các ngươi". Lâm Nhã Nam cười cười, đột nhiên nói ra những lời này. "Lần này cô tới, cũng là theo lời sư phó trong Đông Bắc bang tới làm thuyết khách à, cũng không phải chỉ đơn thuần vì người trẻ tuổi Phạm Khải Tề này. Ta chỉ biết, cô muốn an toàn không thể làm chuyện lớn. Muốn làm lão đại thì trước tiên phải có năng lực quản lý bọn họ? Nhưng lời này cũng rất hình tượng". Vương Siêu nghe Lâm Nhã Nam nói thì thấy giống y chang những lời năm xưa. Vô cùng có khả năng tinh luyện, tuyệt đối chuyện gì cũng lo lắng chu toàn. "Cái gì là người muốn an toàn thì không thể làm chuyện lớn? Nghĩ ta giống như vậy sao? Cho dù ta không có chuyện gì thì đến nhìn ngươi một chút không được à? Nghe ngươi nói xong ta có cảm giác như đang bị nghi ngờ là nữ gián điệp" Lâm Nhã Nam liếc mắt Vương Siêu một cái. "Ai nha, ngữ khí này thật sự là…" Hoắc Linh Nhi nghe được thì nhíu mày. "Tốt lắm, vậy Đông Bắc bang có chủ ý gì?" Vương Siêu quay đầu nhìn Hoắc Linh Nhi một chút, cảm giác của hắn nhạy cảm tới mức hoàn toàn thấu triệt, trong phạm vi mấy trăm mét, bất luận ai hô hấp, mạch đập, tiếng tim đập, thậm chí cả tiếng máu chảy hắn cũng nghe được. Đối với hắn mà nói, bước vào cảnh giới này thì tâm tĩnh như mặt nước, trong hoàn cảnh này phát sinh biến hóa thì quả thật giống như ném hòn đá vào mặt nước. Bây giờ Hoắc Linh Nhi hơi ba động, hắn lập tức cảm nhận được ngay, sau một thoáng tự hỏi thì liền rõ ràng vì sao đồ đệ của mình làm như vậy. Vì vậy hắn điều chỉnh cách nói chuyện với Lâm Nhã Nam một chút. "Sư phó của ta cùng một ít trưởng lão trong bang hội đã tỏ rõ thái độ với ngươi. Chỉ cần Đường môn giúp cho sản nghiệp và nhân viên của Đông Bắc bang tại Nhật Bản không bị tổn thất và thương tổn thì từ nay về sau sẽ do Đường môn lãnh đạo!" Lâm Nhã Nam mỉm cười. "Tôn ta làm người lãnh đạo?" Vương Siêu lẩm bẩm lại những lời này: "Tốt lắm, ta thành lập liên minh người Hoa, vốn chính là để bảo vệ lợi ích của người Hoa". Lâm Nhã Nam nghe Vương Siêu đáp ứng thì hai tay sửa sang lại váy của mình một chút, "Nghe nói chiến sĩ tinh nhuệ của Đường môn có rất nhiều, không biết lần này ngươi âm thầm phái đi bao nhiêu chiến sĩ để bảo vệ lợi ích của người Hoa tại Nhật Bản?" Vương Siêu lắc đầu: "Ta không phái người đi, bởi vì có phái người cũng vô ích". Lâm Nhã Nam sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị làm thế nào?" "Ta tự mình đi" Vương Siêu khoanh tay nhìn ra ngoài trời: "Ta lấy danh nghĩa giới võ thuật người Hoa, phỏng vấn giới võ thuật Nhật Bản. Cứ như vậy, cả giới võ thuật Nhật Bản, bang hội đều đặt sự chú ý lên người ta, muốn âm thầm trả thù bang hội người Hoa thì hiển nhiên đều dồn vào ta". "Không thể!" Lâm Nhã Nam kêu lên, "Ngươi vừa mới giết năm đại tông sư của bọn họ, giới võ thuật bọn họ tại Tĩnh Quốc Thần Xã tuyên thề, rốt cục muốn cùng giới võ thuật người Hoa quyết chiến, ngươi bây giờ không thể sợ sệt được…." nguồn TruyenFull.vn "Ngươi lo lắng là bọn họ xuất động quân đội bao vây tiêu diệt ta?" Vương Siêu cười cười, "Ta có thể thông qua Liêu Tuấn Hoa ngoại giao, coi như là trao đổi trước đại hội hội võ thuật Trung Nhật. Hơn nữa bọn họ tới giết ta mà ta không đáp lễ thì quả thật có vẻ rất mềm yếu". "Nhưng cho dù ngươi là cao thủ thiên hạ đệ nhất! Nhưng ngươi lại ngạo mạn đẩy cả giới võ thuật Nhật Bản vào tư địa tuyệt cảnh! Thật giống như năm đó bọn họ áp bức chúng ta. Dân tộc bọn họ lấy võ đạo làm tinh thần! Làm cho tinh thần bọn họ bị áp bức tới cực điểm rồi bộc phát ra, sẽ không thể dùng lực lượng bình thường mà so sánh! Bọn họ có lẽ sẽ không ám sát ngươi, sẽ không giết người, nhưng lại không ngừng khiêu chiến với ngươi, cả một dân tộc như vậy… Trong đó có bao nhiêu nhân vật anh hùng? Bao nhiêu thiên tài?" Lâm Nhã Nam la hoảng lên. "Một dân tộc, tinh thần bị áp bức tới cực điểm sẽ bộc phát ra lực lượng không hề tầm thường" Vương Siêu nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: "Ta muốn nhìn một chút, xem thử tinh thần võ đạo của dân tộc này mãnh liệt thế nào. Ta đã là thiên hạ vô địch, bất luận kẻ nào cũng không phải là đối thủ của ta. Ta nghĩ khiêu chiến một dân tộc, trăm vạn tinh thần, ta nghĩ nên cảm thụ một chút xem tinh thần như vậy mãnh liệt đến cỡ nào? Có thể bị một mình ta đánh bại hay không? Luận võ giao thủ, đánh bại một người thì không tính là gì, đánh bại tinh thần võ đạo của cả một dân tộc mới chân chính được gọi là giao thủ". "Tinh thần võ đạo của cả một dân tộc, dưới quyền của ta thì có thể cầm cự được bao lâu?" Vương Siêu nhìn trời, lẩm bẩm nói. Bất cứ dân tộc nào cũng đều có tinh thần của chính mình, đối với việc này Vương Siêu biết rất rõ, nhãn lực của hắn bây giờ đã thoát ly khỏi trình độ vật chất. Hắn cũng biết, chính mình phỏng vấn của giới võ thuật Nhật Bản, thì tinh thần áp lực võ đạo của dân tộc này sau khi bị áp bức đến cực điểm, rốt cục bộc phát ra bao nhiêu năng lượng. Nhưng là, hắn muốn nhìn một chút, tinh thần dân tộc này, dưới nắm tay vô địch của mình có thể cầm cự được bao lâu? Đối phương ám sát mình, mình cũng không ám sát lại, mà là đường đường chính chính đánh vào tinh thần võ đạo của cả dân tộc đối phương. Năm ngày sau, Liêu Tuấn Hoa trong nước nhận được tin của Vương Siêu, nói là muốn hắn an bài một chút, lấy danh nghĩa người Hoa giao lưu võ thuật, phỏng vấn giới võ thuật Nhật Bản. Liêu Tuấn Hoa nghe xong, lập tức khiếp sợ thừ người ra, qua một hồi lâu mới liên lạc với Phong Thải. Cao thủ Đan đạo Phong Thải này cũng chấn kinh. "Lấy một người, muốn đánh với tinh thần võ đạo của cả một dân tộc".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]