Nhà Nghiêm Nguyên Nghi ở chân núi Hương Sơn, là một toàn nhà nhỏ hai tầng thoạt nhìn bề ngoài rất đơn giản, có một cái sân trong trơ trọi.
Phía trước sân ngập tràn đầy hoa tươi, bất quá chỉ không giống như loại Đại hồng mân côi (hoa hồng đỏ thẫm) được trồng tại Mân Côi Sơn Trang (Rose Hill - mân côi: hoa hồng) của Mạc Yên Vân ở Canada, mà lại là hoa phong lan, làm cho người ta nhìn qua rất tao nhã lịch sự, vô cùng thanh tịnh du nhàn, giữa sân là một khu đất bằng được lạt bằng đá phiến xanh to bản, được quét dọn đến nỗi một hạt bụi nhỏ cũng không có, sáng trong như gương, cứng rắn như sắt.
Ở chính giữa khu đất bằng là một pho tượng cao một mét tám, cảm giác đồng nhân tràn đầy sức khỏe, nhìn bộ dáng ít nhất sức nặng cũng phải hơn ngàn cân.
Trên người đồng nhân vàng chói được dùng những đường sắc đỏ để đánh dấu huyệt vị, các loại kinh lạc có rất nhiều bộ vị yếu hại, bức vẽ thiết câu bạc, rất là bắt mắt.
Sân trong, phong lan, khối đá, đồng nhân, bố trí hoàn cảnh như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng cổ điển, phiêu dật, giống như kiểu sơn giản động phủ của kẻ sĩ tu chân.
"Nguyên Nghi, hôn sự giữa hai ta, nhị lão cũng đã bắt đầu thúc giục, em xem lúc nào làm, chúng ta đã trưởng thành, đều hơn ba mươi rồi."
Bên trong phòng, Nghiêm Nguyên Nghi đang ngồi trên một cái ghế bành bằng gỗ hạch đào, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một bộ dáng điềm tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xa-dien-nghia/1230215/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.