Tại trạm gác ngầm, một chiến sĩ đã bị trúng đạn của súng bắn tỉa ngã xuống. "Bịch", một quả lựu đạn phát sáng từ vách núi cao dài lăn xuống chỗ của đám ngừơi của Vương Siêu đang ẩn núp. "Bùm" ánh sáng chói lòa phát ra trong bần trời đêm trông giống như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng cả một khu vực, hầu hết mọi người ở vị trí ẩn núp đều bị ánh sáng của nó làm cho hiện ra. "Có địch tập kích, mọi người chuẩn bị chiến đấu!" Tạ Lỵ thét qua micro đeo trên người, mỗi người ở đây ai cũng có mang một mirco như thế nhằm có thể liên lạc lẫn nhau và nhận lệnh của chỉ huy trong chiến đấu. Lỗ tai cua Vương Siêu rung rung, trông giống như cánh của một con bướm đang bay, tất cả mọi âm thanh đều thu hết vào tai, đồng thời tinh thần của hắn cũng tập trung cao độ, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt từ tận đáy lòng đang phát sinh. Loại cảm giác nguy hiểm này thật giống như một người đang chết đuối, mắt thấy đang chìm xuống, thân thể đang kịch liệt dãy dụa cùng với sự sợ hãi cái chết đang đến gần. Nếu dùng tục ngữ để nói thì ruột gan của Vương Siêu đang thắt lại. Nằm xuống! Sau khi cảm giác này xuất hiện trong lòng, vốn đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, thân hình Vương Siêu đột nhiên bắn lên, trông giống như một con ưng lao xuống bắt gà con, hai tay xách hai người, là Đàm Văn Đông cùng Hoắc Linh Nhi vọt ra xa khoangr bảy tám thước. Hắn phóng tới bên tên Norman đang ôm máy tính say mê công việc và xuất ra một cước, đá hắn bay ra xa. Ngay lúc Vương Siêu xuất cước đá bay Norman thì có một quả lựu đạn đang lăn xuống cạnh bọn họ, chạm vào mặt đất, nổ tung. "Ầm" Vụ nổ thật lớn làm cho đất đá văng tứ tung, tiếp đó có mùi lưu huỳnh truyền tới cay mũi. Ngay khi ngửi được mùi này, trong lòng của Vương Siêu liền cảm giác đựơc trong mùi đó ẩn chứa lực lượng hủy diệt thật lớn, đây là lực lượng hủy diệt mà cho đến giờ hắn chưa từng cảm giác được từ bất kỳ cao thủ nào. Thân hình Vương Siêu giống như một con gà mái đang ấp con, đem Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông đặt ở dưới thân, phủ phục trên mặt đất. Mũ bảo hộ trên đầu của hắn rung động không thôi, đồng thời trên người cũng đã trúng mấy mảnh lựu đạn, tuy nhiên là nhờ có mặc áo chống đạn tốt nên cũng không có chuyện gì. "May mắn có nón bảo hộ và áo chống đạn, nếu không lần này ta không chết cũng bị thương nặng", trong lòng Vương Siêu hoảng sợ, trước kia chống lại súng không có cảm giác gì nhưng nay gặp phải lựu đạn, hắn rốt cục hoàn toàn cảm nhận được sự kinh khủng của vũ khí nóng. Sau khi bản thân đã cảm nhận đựơc sự kinh khủng của vũ khí nóng, thì trong lòng hắn cũng dâng lên sự lo lắng mãnh liệt đối với Đường Tử Trần! Nếu vừa rồi hắn không cảm giác đựơc nguy hiểm, hành động không nhanh nhẹn và trên người không có đồ bảo hộ thì hắn đã trọng thương, hoặc thậm chí đã chết. Khi lựu đạn phát sáng vừa nổ và xác định được vị trí của đám người Vương Siêu thì địch nhân đã lập tức tấn công. Vương Siêu cũng đã cảm giác ra, bọn người tập kích này tuyệt đối không phải là quân đội của chính phủ Indonesia, mà là một đội quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thật giống như quân đội đặc chủng của chính phủ quốc nội. Text được lấy tại truyentop.net "Tín hiệu đã bị địch bắt được nên chúng mới có thể xác định đựơc vị trí của chúng ta" Tên Norman do bị Vương Siêu kịp thời đá bay ra xa nên cũng không có tình huống nguy hiểm gì. Sau vụ nổ mạnh, hắn liền đứng lên lớn tiếng nguyền rủa. "Anh Siêu, bảo vệ Norman lui đi, nhanh lên", tiếng nói của Tạ Lỵ truyền đến, "Lần này đánh lén chúng ta chính là một bọn người rất ghê ghớm, mọi người tản ra, phản kích!" Lời của nàng vừa dứt thì từ một rừng cây trên ngọn đồi nhỏ gần đó, vô số tia lửa phát ra, đạn bay đan nhau vào như thiên la địa võng, bắn tới hướng đám người của nàng làm cho cây cối, bụi cỏ, núi đá, bùn đất trở thành một đống hỗn độn. Lưới đạn dày đặc giống như bàn tay của Tử Thần đưa ra, chỉ cần có người lộ diện thì bàn tay sẽ chụp đến, và khẳng định sẽ trở về với cát bụi ngay lập tức. Cho dù Vương Siêu là đại tông sư, võ công có xuất thần nhập hóa bao nhiêu đi nữa thì dưới lưới đạn dày đặc như thế, cũng không khác gì người bình thường. Cho nên Vương Siêu cũng chỉ có thể kiếm một tảng đá lớn làm nơi ẩn thân, mặc kệ cho đạn gào thét bay qua. Đôi khi lại có đạn bắn vào phía trước tảng đá làm bắn ra nhiều tia lửa và âm thanh nổ lớn, hết sức kinh khủng và dọa người. "Bùm", lại một quả lựu đạn phát sáng nổ tung làm cho bầu trời sáng lên, cũng chiếu rọi luôn vị trí của những tên tập kích. Cái này là do người của Tạ Lỵ ném đi, có qua có lại, đáp trả bằng một quả lựu đạn phát sáng. Vương Siêu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về nơi lựu đạn phát nổ, quả nhiên trong ánh sáng chớp lên, thị lực vô cùng tốt của hắn đã phát hiện ra ở xa xa trong vùng cây cối và núi đá có vô số bóng người, trong đó có nhiều người mặc quân phục màu xám đất của chính phủ Indonesia và được trang bị võ trang tinh nhuệ, hơn nữa hắn cũng nhìn thấy trong đó còn có người da trắng nữa. "Các ngươi làm gì đó?" Vừa cúi đầu xuống, Vương Siêu đột nhiên nhìn thấy Đàm Văn Đông và Hoắc Linh Nhi đang bắt chước hắn, ngẩng đầu quan sát. Súng G36 giơ lên, bắn liên tục về vị trí đám người bị lựu đạn phát sáng chiếu rọi. Hai bên giống như đang dùng thuốc kích thích, điên cuồng bắn nhau không hề tiếc đạn. Xem điệu bộ của người hai bên thì thật giống như đang chơi game chống khủng bố trên máy tính, đây là cuộc chiến đấu hàng thật giá thật, ai không cẩn thận, mạng nhỏ sẽ bị game over. Súng G36 là một trong những loại súng tiên tiến nhất trên thế giới do Đức chế tạo, độ chuẩn xác cao, ngay cả khi bắn liên tiếp 3 viên súng cũng không giật, và còn có ống ngắm tia hồng ngoại, chiến đấu trong đêm có thể nhìn thấy rõ ràng mục tiêu. Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông hai người đều có tính cách chiến đấu thiên phú. Thay đạn, lắp đạn, bắn, nhắm, cái nào cũng hết sức chính xác, mặc dù so với nhóm người của Tạ Lỵ không bằng nhưng so với những tân binh mới tham gia chiến đấu mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Súng nổ vang trời, đạn bay dày đặc, cuộc chiến như bão táp, từ lúc viên đạn thứ nhất tới màn lưới đạn dày đặc diễn ra, bất quá chỉ mới có vài phút đồng hồ. Vẫn chưa thấy người của hai phe xuất hiện, bởi vì hỏa lực thật sự quá dày đặc. "Đáng chết, đám người Hoa này sao có võ trang hỏa lực mạnh thế chứ, hình như súng của chúng đều là G36!" Một thanh niên Indonesia trẻ tuổi đang tựa lưng vào gốc cây to nói, "Người đâu, vòng ra phía sau đánh lén bọn chúng đi" "Desch! Chủ ý này không thể thực hiện được, nếu chúng phân tán người, hỏa lực sẽ không đủ, và thế thì sẽ áp chế không nổi đám người Hoa này, sợ rằng đánh lén không được thì chính mình đã chết trước rồi, hay là tập trung đạn dược lại đi". Một người thanh niên Indonesia khác bình tĩnh nói: "Chúng ta đều là quân dã chiến, không có hậu cần tiếp tế, đạn dược mang theo cũng đã gần hết, chờ sau khi hết đạn thì sẽ đến cuộc chiến tay chân thôi". "Được lắm! Chiến đấu bằng tay chân đi, ha ha, đám người Hoa chết tiệt, ta phải giết sạch toàn bộ", một tên thanh niên khác lên tiếng, hai tròng mắt lộ ra vẻ khát máu, đồng thời đầu lưỡi của hắn cũng thò ra liếm liếm môi. Tên vừa nói chuyện kia chính là tên thanh niên đã nói chuyện với tướng quân Pi Cha, Tiểu Xuyên, tên đầy đủ của hắn là Tiểu Xuyên Túc Nghĩa, còn hai tên còn lại, một tên gọi là Desch, một tên gọi là Rall. Ba tên này là binh lính cao cấp trong quân đội Indonesia chuyên bảo vệ tổng thống, ai cũng tinh thông võ thuật, từ nhỏ đã đựơc huấn luyện, thân kinh bách chiến, thể lực dư thừa, lãnh huyết vô tình, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh. Như Tiểu xuyên Túc Nghĩa, từ nhỏ hắn đã được bí mật đưa đến Hoàng Võ Hợp Khí đạo tràng ở Nhật Bản, học tập Đại Đông Lưu Hợp Khí Nhu Thuật nên võ công hết sức cao thâm, tiếp đó lại học và tinh thông Kiếm Đạo, Không Thủ Đạo, Thái quyền, Miến Điện quyền, Philiphine quyền, quyền kích, các kỹ thuật giết người cao cấp bằng tay, từng khi Indonesia xâm lược Đông Timor, thi triển hành động chặt đầu, như tia chớp bàn giết chết thủ lĩnh quân võ trang khởi nghĩa của Đông Timor. "Đạn không đủ dùng, làm sao bây giờ!" Nổ súng kịch liệt, giằng co hơn nửa giờ, Đàm Văn Đông cùng Hoắc Linh Nhi đưa tay sờ sờ túi đạn, tinh thần nhất thời khẩn trương hẳn lên. Lúc này, hỏa lực bắn ra của hai bên cũng đã giảm nhiều, không còn kịch liệt như trước, hiển nhiên là đạn đã bắn gần hết rồi. Hai bên đều là đội ngũ dã chiến tập kích, không có hậu cần tiếp tế, một khi hết đạn thì tiếp theo sẽ là cuộc chém giết tàn khốc bằng tay chân. Lại mười phút nữa trôi qua, đạn của hai bên dường như đã hết sạch, cuối cùng cả không gian cũng yên tĩnh lại. Đột nhiên gian, một âm thanh bén nhọn từ trạm canh gác xé gió bay đến. Quả lựu đạn phát sáng vẽ một vòng cung trên bầu trời, bay tới rớt xuống phát ra ánh sáng chói lòa, quân tập kích của Indonesia giống như hồn ma đang tiến lại gần. Bất luận là quân dã chiến hay là quân đặc chủng của chính phủ thì đám người của bên Vương Siêu cũng không thua kém, cả trăm người đều có võ trang tinh nhuệ, trải qua vô số lần chiến đấu trong chiến địa rừng rậm. Tất cả đều biết, lúc giao phong bằng đạn dược thì hai bên cũng đã ẩn núp rất tốt, không người nào ngu ngốc chạy đến làm bạn với đạn, cho nên số người thương vong rất ít. Nhưng một khi đạn đã bắn hết thì cuộc chiến đấu tàn khốc nhất mới chính thức bắt đầu. "Bọn chúng đến rồi, mọi người hãy giữ lại lựu đạn trong túi đạn, không tới thời điểm mấu chốt, đừng ném" Tạ Lỵ truyền lệnh qua micro, Đàm Văn Đông và Hoắc Linh Nhi cũng đồng thời nghe được, tiếp đó chuẩn bị cho cuộc chiến đấu tay chân. Mặc dù đạn dựơc của hai bên đã gần hết, tuy nhiên ai ai cũng đều là người có kinh nghiệm, trong mỗi túi chứa đạn đều có hai quả lựu đạn nhằm bảo vệ tánh mạng, trong lúc chém giết bằng tay chân thì thứ này có tác dụng trọng yếu. "Rút chủy thủ, tiến lên, giết!" Tiếng của Tạ Lỵ lại truyền đến, tiếp đó các chiến sĩ nhanh chóng rút chủy thủ ra tiến lên, hai bên đã bắt đầu triển khai cuộc chém giết không hỏa lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]