Tê Thiên nhìn thời gian.
"Đường Tử Tấn, anh còn có năm giây, khi tôi nói xong câu này cũng là lúc hết giờ!"
Vừa dứt lời, Đường Tử Tấn vội vàng nói: "Tôi đổi! Tuy nhiên, tôi phải là người quyết định phương pháp và địa điểm đổi người, nếu không tôi không thể tin tưởng cậu được."
Sắc mặt Lưu Tài Lương trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta vội vàng cầu xin với Tê Thiên: "Đừng! Tôi xin cậu! Đừng mài Tôi hứa với cậu sẽ đi tố cáo Đường Tử Tấn, tôi đã ghi âm và sao lưu mọi cuộc gọi của tôi với Đường Tử Tấn! Tê Thiên! Tôi xin cậu!"
Lưu Tài Lương không ngừng cầu xin.
Sát khí trên mặt Đường Tử Tấn càng lúc càng nhiều hơn.
Tê Thiên nhấc chân đá vào chiếc xe lăn phía dưới Lưu Tài Lương.
Chiếc xe lăn di chuyển về phía sau với tốc độ cực nhanh.
Tê Thiên nói với Đường Tử Tấn: “Nói cho tôi biết địa điểm và thời gian.”
Đường Tử Tấn nói: “Tôi cần gọi điện thoại.”
Tê Thiên liếc nhìn Đường Tử Tấn đang bị treo lơ lửng trên không, nhặt một hòn đá lên, búng một cái, một sợi dây thừng bị đứt ra.
Vốn dĩ hai tay Đường Tử Tấn đều bị trói treo lên, bây giờ chỉ còn một tay bị trói vẫn bị treo ở đó, điều này càng khiến Đường Tử Tấn khó chịu hơn.
Đường Tử Tấn khó khăn lấy điện thoại di động ra, gọi điện.
Nửa giờ sau, điện thoại di động của Tề Thiên vang lên, Tê Thiên đi sang một bên nhấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-xuat-the/3402725/chuong-167.html