Thẩm Thu Thuỷ hít một hơi thật sâu: “Nhà họ Thẩm có thế nào thì cũng không đến lượt anh nói này nói nọ, Thẩm Bằng Bân, hai năm trước anh đã bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm rồi!"
Thẩm Băng Bân ngây ra một lúc rồi gật đầu: “Ồ, đúng nhỉ, tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm rồi mà nhỉ.”
Trong mắt Thẩm Bằng Bân nhất thời lộ ra vẻ mơ hồ, hắn ta chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đột nhiên dùng sức xé nát một tấm thư pháp có giá trị, ném xuống đất, sau đó quay người lại, nhìn chăm chằm Thẩm Thu Thủy, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Miệng hẳn ta dãn ra, vết sẹo hung dữ trên mặt cũng bät đầu méo mó theo biểu cảm của hắn ta.
“Cô nói, tôi không còn là người của nhà họ Thẩm nữa à? Nhìn thấy cái này chứiI”
Thẩm Băng Bân chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.
“Cái này chính là vì nhà họ Thẩm mà có đấy! Hai năm trước, nếu không có tôi, làm gì mà dễ dàng giải quyết những hộ dân sống trên mảnh đất đó như vậy? Không có tôi giải quyết những trở ngại đó, Thẩm Thu Thuỷ cô có tài đức gì để đạt được thành công trong lĩnh vực bất động sản! Cô nói tôi và nhà họ Thẩm không còn quan hệ nào nữa ư? Ah ha hai”
'Thẩm Băng Bân cười như rồ dại.
Tôi nói cho cô biết! Tất cả mọi thứ trong nhà họ Thẩm đều có phần của tôi, là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp! Đồ vật mà tôi đã đánh mất, tôi sẽ tự tay giành lấy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-xuat-the/3402596/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.