Dịch giả: Tiểu Băng
"Cảm ơn lão sư." Cổ Nguyệt cười.
Vũ Trường Không sắc mặt lạnh lẽo, "Vậy ngươi đi chạy bộ theo chúng đi. Đây là huấn luyện thể lực bắt buộc. Tạ Giải, ngươi cũng đi."
Tạ Giải đau khổ: "Lão sư, không phải đánh xong thì được miễn chạy sao?"
Vũ Trường Không hừ lạnh, "Ngươi thắng sao?"
"Ta..." Tạ Giải buồn bực. Ài, Đường Vũ Lân thắng hắn, là nhờ may mắn. Đấu với Cổ Nguyệt, mình đã toàn lực ứng phó, nhưng vẫn thua, nha đầu kia Võ Hồn quá quái dị, còn quái dị hơn song long chủy của mình.
Cổ Nguyệt co giò chạy ra sân, chạy theo mọi người.
Tạ Giải bi thương, không thể không đi.
Nhìn cả bọn, gương mặt lạnh giá của Vũ Trường Không thấp thoáng nụ cười, hắn quay người đi về phía Lầu Dạy Học.
"Sao người lại phải đeo xích sắt?" Cổ Nguyệt chạy rất nhẹ nhàng, tò mò hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân đáp: "Rèn luyện sức lực a! Lão sư đối với ta nghiêm khắc hơn mọi người. À, ngươi thật lợi hại."
Cổ Nguyệt mỉm cười: "Kỳ thật không có gì lợi hại, không có nguyên tố nào ta mạnh, chẳng qua chỉ là khống chế tốt mà thôi. Mọi Võ Hồn đều giống nhau, chỉ cần có Hồn Lực, nếu ngươi hiểu được nó và khống chế được nó, nó đều sẽ mang tới cho ngươi niềm vui."
Đường Vũ Lân trong lòng không khỏi khẽ động, khống chế?
"Ngươi đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, có ai Võ Hồn có thể khống chế nhiều mặt được như ngươi như vậy!" tiếng Tạ Giải vang lên sau lưng, không phải đeo xích, lại được nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-truyen-thuyet-dau-la-dai-luc-3/492609/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.